[Em muốn chúng ta ở cùng nhau, vĩnh viễn ở cùng nhau.]
Lúc Chris tới, Nhan Giác đang cầm món ăn mà cô làm cho Lệ Tranh, chần chừ ở cửa phòng bệnh. Lệ Tranh tỉnh lại đã là ngày thứ ba, tình trạng khôi phục rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà Vương Anh lại càng tăng cường trông coi, nguyên văn câu nói của bộ trưởng Vương khi có mặt Nhan Giác là---- những người không có phận sự không được phép vào phòng bệnh nửa bước, cho dù đó là yêu cầu của Lệ Tranh cũng không được.
Nhan Giác cười khổ, lúc nào thì cô trở thành những người không có phận sự với Lệ Tranh rồi, mà Cố Thước lại giống như bạn gái chính thức của Lệ Tranh. Trong lúc cô đang cười khổ thì Chris vỗ vai cô, “Bộ trưởng Vương không cho cô gặp Lệ tổng?”
“Đúng vậy.” Nhan Giác nhún vai nhìn hộp giữ ấm trong tay, trong mấy ngày qua hôm nay là lần cô làm tốt nhất món canh bí đao thịt viên, cô thử qua mùi vị, không mặn không nhạt, độ lửa vừa đủ, không cháy cũng không sống, có thể ăn được, nhưng sẽ di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhanh nguội, cô cũng không thể nhìn thấy được Lệ Tranh.
“Cái này là cô làm cho Lệ tổng sao?” Chris hỏi. Nhan Giác gật đầu. “Nhưng mẹ anh ấy không cho tôi gặp anh ấy, mỗi ngày tôi đều làm, nhưng đều phải mang về.” Suy nghĩ một chút thôi cô đã thấy buồn, cô không muốn gì nhiều, cô chỉ muốn được gặp người mình yêu một lần, cho anh thử món ăn mà cô làm cho anh mà thôi.
Chris đưa tay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391557/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.