[Lời nói dối động lòng người, lời nói thật làm tổn thương người, mà tôi thà nhận đau thương bây giờ cũng sẽ không muốn mình phải hối hận về sau.]
Lệ Tranh đi tới trước mặt Nhan Giác, lấy đi ly rượu trong tay của cô, “Buồn chán sao? Hay cùng bạn bè nói chuyện không vui?”
Anh nhìn thấy Liya Phạm đã đi xa, “Có muốn trở về bây giờ không?”
Nhan Giác gật đầu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, “Lệ Tranh em muốn trở về.”
“Được.” Lệ Tranh trả lời, “Để anh chào bạn anh một tiếng, ở đây chờ anh.”
Thực tế so với suy nghĩ là không giống nhau, theo như Lệ Tranh nói chỉ là cùng bạn bè chào hỏi một tiếng, nhưng khi quay lại đã là nửa tiếng sau, cho dù cùng Lệ Tranh ngồi ở ghế sau, vốn có rất nhiều câu hỏi, lúc này đây một câu cũng không thể nói được.
Tài xế là Trình Bắc Vọng, kể từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lâu trước đây, cho dù Lệ Tranh có muốn lái xe, Nhan Giác cũng không đồng ý.
Bên ngoài trời đã tối, tất cả đèn đường đều đã sáng lên, cuộc sống về đêm của Dung Bắc bắt đầu, trong xe hai người đều không nói tiếng nào. Lệ Tranh hình như mệt mỏi, dựa vào ghế nghỉ ngơi, cho nên Nhan Giác có thể thoải mái nhìn anh. Ghé sát vào người anh, dùng giọng nói rất nhỏ mà người bên trên không nghe được hỏi anh, “Lệ Tranh, anh đã chuyển nhượng công ty cho người khác sao?”
Hơi thở ấm áp dường như khiến anh tỉnh táo lại, Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391555/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.