Nghe ra sự oán giận trong giọng nói của Cao Ngai, A Lục vui mừng cười không ngừng, nàng ấy chỉ sợ Trương Khởi sống không tốt, hiện tại biết nàng sống hạnh phúc thế, nàng ấy cũng thấy hạnh phúc.
Đoàn người cười hì hì, đặc biệt bắt mắt giữa những đoàn thương nhân đi qua đi lại.
Lúc này nước Tùy có thực lực rất mạnh, đang triển khai xu thế vây bọc mấy thành nước Trần, khiến trên dưới nước Trần đều đắm chìm trong một sự khủng hoảng sống hôm nay không biết ngày mai. Trong đám người mặt ủ mày ê, đột nhiên thấy một đội ngũ vui mừng vậy, thật khiến cho người ta suy đoán mọi cách.
Cảm nhận được ánh mắt đưa tới từ mọi nơi, Tô Uy trầm lặng. Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói với Cao Ngai: "Cháu à, đừng cho cha mẹ cháu biết ta tới đây."
Cao Ngai mở to mắt nhìn y, sảng khoái lên tiếng: "Được."
Mới vừa đồng ý xong, cặp mắt Cao Ngai nhìn về phía sau đội ngũ bỗng dưng trừng tròn xoe.
Thấy vẻ mặt cậu không đúng, Tô Uy không khỏi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau, một chiếc xe ngựa được mấy hộ vệ bao bọc đang chạy đến. Màn chiếc xe ngựa kia mở lớn, lộ ra một gương mặt thanh niên tuấn mỹ nhưng hơi lạnh lùng.
"Sao cậu ta lại tới đây?" Nói thầm tới đây, Tô Uy thấy Cao Ngai hơi lén lút cúi đầu, không khỏi nhíu mày hỏi: "Cháu nhận ra cậu ta?"
"Không biết, không biết!" Cao Ngai trả lời cực kỳ dứt khoát, nhưng quá cứng ngắc nên có vẻ thật hoảng hốt.
Lung tung đáp xong, Cao Ngai cũng không kịp nhiều lời với Tô Uy, mà liền thúc ngựa chạy về phái các bằng hữu của mình. Sau khi hắn nhỏ giọng dặn dò mấy câu, chiếc xe ngựa phía sau cũng tới rồi.
Đội ngũ của Tô Uy hết sức bắt mắt, nên thanh niên kia quay đầu, vừa nhìn liền nhận ra Tô Uy. Lập tức cũng nhíu mày lại, trong nháy mắt, hắn ta lại nhìn về phía mười thiếu niên kỵ sĩ. Quan sát từng người và con ngưa họ cưỡi xong, thanh niên kia chuyển sang Cao Ngai.
Lúc này Cao Ngai đang giục ngựa đi ở giữa chúng thiếu niên, nón của cậu bị đè xuống cực thấp, tư thế tao nhã. Mặt không chút thay đổi, tỏ ra khí khái của một quý công tử, thanh niên kia nghiêm túc nhìn cậu một cái xong, liền thu hồi ánh mắt, nhưng chỉ một lát sau, hắn ta lại ngẩng đầu lên quan sát Cao Ngai.
Khi thanh niên này nhìn người khác thì ánh mắt bình bình thản thản, vừa tự phụ lại sáng ngời, giống như cả đời này đều chưa từng cẩn thận thế. Nếu là lúc trước, Cao Ngai bị người ta nhìn chòng chọc, thì không thể thiếu không trừng lại, nhưng lúc này cậu lại là vẫn bình tĩnh, giống như không thấy.
Không bao lâu, thanh niên kia rốt cuộc lướt qua bọn họ, chạy vào trong thành Hàng Châu.
Cơ hồ là bóng dáng thanh niên kia vừa biến mất, Cao Ngai liền thở phào nhẹ nhõm, mà những bằng hữu bên cạnh cậu thì lại hi hi ha ha. Một thiếu niên nói: "A Ngai a Ngai, cậu tự phụ có tài như người trời, vậy mà cũng có hôm nay?"
"Đây gọi là gì? Chính là hại người lại phản hại mình."
"Ha ha ha ha."
Trong tiếng cười lộn xộn lung tung, một thanh niên kỵ sĩ lớn tuổi hơn chút, ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai đến gần Cao Ngai, cười nói: "A Ngai, trước khi cậu dùng mỹ nhân kế với cái tên kia, cậu nghĩ ra đủ kiểu giày vò, đủ kiểu tính toán. Nhưng giờ sao lại thế? Đây có phải tự ăn trái đắng không?"
Nghe đến đó, bọn người Tô Uy mới hiểu, thì ra thanh niên vừa nãy, chính là kẻ thù truyền kiếp bị Cao Ngai giả gái mê hoặc thần hồn điên đảo.
Nghĩ đến cũng đúng, ban đầu là kẻ địch thì Cao Ngai đối mặt thanh niên kia khẳng định là kêu đánh kêu giết, nhưng sau khi dùng mặt thật thực hiện mỹ nhân kế, cậu lại vì không cho đối phương nhận ra, không thể không trốn trốn giấu giấu.
Đối mặt ánh mắt nhạo báng của mọi người, Cao Ngai giận dữ, cậu hừ mạnh, kêu lên: "Ta có gì mà thẹn thùng? Sau khi vào thành, ta lập tức giả trang thành Viên Thiên Cương, ganh đua cao thấp với tiểu tử kia."
Cậu che quai hàm, hừ hừ nói: "Tên kia thật là tám trăm năm chưa từng gặp nữ nhân, cư nhiên tìm tới Hàng Châu, cậu nói hắn ta cần thế không?" Trong giọng nói, rất có vẻ thẹn quá thành giận.
Lời của cậu vừa dứt, tiếng cười bốn phía càng lớn hơn.
Cười cười, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, không bao lâu, bóng dáng của Thành Sử xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Thành Sử rõ ràng đang đi về phía chúng thiếu niên, đột nhiên nhìn thấy đám người Tô Uy, hắn không khỏi ngẩn ngơ, sau khi làm lễ ra mắt với họ, Thành Sử chuyển sang Cao Ngai, "Tiểu Lang quân, không phải cậu bị nhốt sao? Sao lại chạy ra được? Ai, ai! Lần này thảm, phu nhân cực kỳ tức giận, hiện tại đang đang khóa cửa phòng khóc không ăn cơm đấy."
Cao Ngai không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nước ủa mẫu thân cậu. Đang dương dương tự đắc, nhưng nghe mẫu thân đang khóa cửa phòng không ăn chỉ biết khóc thì nhất thời khổ rồi.
Cậu không chú ý tới vẻ mặt phức tạp của đám người Tô Uy A Lục, chớp mắt vài cái, liền đau khổ kêu lên: "Sao mẫu thân có thể như vậy? Bà, bà ấy khóc chuyện gì? Không phải ta đang chạy về để tiếp tục bế quan sao? Sao bà ấy lại không kiên nhẫn, cứ dùng chiêu khóc khóc khóc này làm ta sợ?" Tiếng kêu khá lớn, giống như oan khổ không chịu nổi, nhưng sự khẩn trương trong giọng nói cũng rất rõ ràng.
Thành Sử thật muốn cười, hắn thầm nghĩ: không phải cậu chỉ ăn một chiêu này, phu nhân cần khóc khổ cực như vậy sao?
Kêu một hồi, Cao Ngai đột nhiên nhìn về phía đám người A Lục, liền cười lên, nói với Thành Sử: "Thành thúc Thành thúc, không phải mẫu thân vẫn nhớ A Lục di sao? Hì hì, thúc mau mau trở về, truyền tin A Lục di tới cho mẫu thân, cho bà ấy ngạc nhiên vui mừng."
Thành Sử đang có ý đó, nghe vậy liền lên tiếng: "Được."
Hắn vừa muốn đi, Cao Ngai lại hô: "Đúng rồi, đừng nói Tô bá bá cũng tới."
Đưa Thành Sử đi xong, Cao Ngai ba bước thành hai bước chạy đến trước một chiếc xe ngựa của nhi tử A Lục, vén màn xe, kêu lên: "Tạm ngừng đi tới, chuyện khác, ai cũng đừng quấy rầy ta."
Mọi người khẽ giật mình, lại có một thiếu niên kỵ sĩ giải thích: "Cao Ngai muốn dịch dung rồi." Hắn lạnh lùng nói: "Cậu ta muốn đi thu thập cục diện rối rắm mình gây ra."
Mọi người còn nghi hoặc, thiếu niên kia lại không nói tiếp nữa.
Chỉ chưa tới hai khắc đồng hồ, màn chiếc xe ngựa kia được vén lên, một thiếu niên mặc trang phục tốt đẹp, diện mạo bình thường, lại có phong cách hơi khác nhảy ra ngoài.
Đây, đây rõ ràng là một người khác!
Đám người A Lục chưa từng gặp trường hợp này, không khỏi xem choáng váng.
Thiếu niên chẳng những đã dịch dung, còn đổi trang phục xuống xe ngựa, đi đến trước mặt đám người A Lục, vái chào bọn họ. Cậu hiên ngang lẫm liệt nói: "Chư vị, a Ngai còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước." Rồi cậu chuyển hướng tới Tô Uy, cười hì hì hỏi: "Tô bá bá. Ngài vào thành với ta luôn chứ?"
Tô Uy đang có ý rời khỏi mọi người, tránh chạm mặt đám người Trương Khởi. Nghe vậy gật đầu nói: "Cũng có thể."
"Vậy chúng ta đi."
Tiếng nói vừa dứt, Cao Ngai liền đá một nhi tử của A Lục xuống, lật người nhảy lên ngựa của cậu ta, trong tiếng kêu to của thiếu niên đó, cậu cất cao giọng nói: "Kêu gì? Ta cưỡi ngựa của ngươi, ngươi cưỡi ngựa của ta là được." Dứt lời kéo dây cương, vọt ra khỏi thật xa.
Tô Uy vừa chạy theo cậu, vừa tiu nghỉu như mất nhìn tới trước, giống như ở cửa thành người qua lại tấp nập, sẽ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đã khắc vào trong lòng y mười mấy năm.
Một lát sau, Tô Uy nhỏ giọng hỏi: "Cháu nè, không phải cháu đau lòng cho mậu thân sao? Tránh bà ấy vậy có tốt không?"
Cao Ngai nghe vậy liền lộ vẻ khổ sở, "Chính vì mẫu thân ta sắp tới đón A Lục di mẫu, ta mới vội vã tránh ra." Hắn nhìn bốn phía một cái, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân mà ta giả trang ra ở nước Chu có ba phần tương tự mẫu thân của ta. . . ."
Vừa nghe xong Tô Uy lập tức hiểu được. Thì ra Cao Ngai sợ thù cũ của cậu nhìn thấy diện mạo thật của Trương Khởi, cho là người trong lòng của hắn ta có quan hệ với Trương Khởi mà tìm tới cửa. Tới khi đó, chẳng những chỗ ở và thân phận của phụ mẫu Cao Ngai lão gia đều bị đối thủ biết được. Ngay cả chuyện cậu giả gái gạt người, cũng sẽ bị Trương Khởi và Cao Trường Cung biết.
Hiện tại cậu đi trước, thì ra là muốn mất dê mới sửa chuồng.
Tô Uy quay đầu quan sát tiểu tử không ở yên, đảo qua đảo lại bên cạnh, không khỏi lắc đầu một cái.
Lúc ở Trường An, vừa biết thân phận của tiểu tử này thì y liền thấy cậu ấy vô cùng thông minh. Một ý nghĩ có thể thành ma, một ý nghĩ cũng có thể thành Phật, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng. Hiện tại thấy cậu còn có thể nghe lọt đại nghĩa nhà Nho, Tô Uy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng không khỏi nghĩ thầm: không biết đứa nhỏ này về sau sẽ trở thành người như thế nào?
Tô Uy và Cao Ngai vừa vào cửa thành Hàng Châu, lẫn vào trong dòng người thì vừa hay nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen, cực kỳ rộng rãi chạy qua đám người tấp nập về phía ngoài thành.
Khi chiếc xe ngựa đó gặp thoáng qua họ thì một cơn gió xuân thổi qua, Tô Uy quay đầu, đúng dịp thấy Trương Khởi với diện mạo vẫn tuyệt mỹ, ít đi mấy phần tinh khiết tự nhiên của thiếu nữ, lại nhiều hơn mấy phần yêu mị thành thục xinh đẹp.
Từ biệt mười mấy năm, thời gian chưa từng để lại dấu vết trên gương mặt hay đôi mắt nàng, mà nàng lại càng xinh đẹp động lòng người hơn!
Tô Uy kinh ngạc nhìn lại, thì tấm màn của chiếc xe kia đã khép lại, nhưng y lại cảm thấy ngực khó thở đến khiến y cơ hồ hít thở không thông.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một âm thanh thiếu niên trong trẻo ở bên nhỏ giọng kêu: "Tô bá bá?"
Kêu bốn năm tiếng, Tô Uy mới quay đầu lại. Nhìn thấy thái độ của y, thiếu niên Cao Ngai hiển nhiên sợ hết hồn, cậu kinh ngạc nhìn nhìn y, thì thào nói ra: "Tô bá bá. . . ." d[ie]nd'an'l.eq"uy"d.on Tình yêu trên thế gian này, đáng sợ vậy sao? Trong trời đất này, có vô số phong cảnh, vô số nơi chơi vui, nhưng nhìn nét mặt của Tô bá bá lại như núi tuyết ngàn năm, vạn dặm che mây, cô tịch một đời.
Một lát sau, Tô Uy phục hồi tinh thần lại, y đối diện vẻ mặt kinh sợ của Cao Ngai, không khỏi ngại ngùng. Miễn cưỡng cười xong, y quay đầu lại nhìn về phương hướng xe ngựa kia rời khỏi, nói giọng khàn khàn: "Đừng lo lắng, biết mẫu thân cháu sống tốt, ta cũng có thể buông tay."
Cao Ngai nhỏ giọng hỏi "Nhưng nếu Tô bá bá muốn buông tay đã sớm buông rồi." Đảo mắt cậu lại hỏi: "Phu nhân của ngài là công chúa Tân Hưng tiền triều?"
Nhắc tới công chúa Tân Hưng, Tô Uy hoàn toàn tỉnh táo lại, y chậm rãi nói: "Nàng ấy rất tốt, chúng ta đều rất tốt. Lần này ta tới, chỉ là muốn nhìn lên một cái thôi. Hôm nay tâm nguyện cũng coi như đạt thành, chuyến đi này hết, dù cuộc đời này khó gặp nhau nữa, cũng không hối hận."
Cao Ngai tất nhiên biết, Tô Uy và công chúa Tân Hưng sống tốt. Nhớ ngày đó Vũ Văn Hộ thất thế thì trai gái thân tín của Vũ Văn Hộ đều thành đối tượng người người Trường An kêu đánh, công chúa Tân Hưng cũng không ngoại lệ. Vũ Văn Ung đã từng yêu cầu Tô Uy hưu thê mấy lần, nhưng áp lực nặng cỡ nào cũng bị Tô Uy chống qua.
Cho đến lúc này, địa vị của công chúa Tân Hưng ở Trường An vẫn không cao, người trong tộc của Tô Uy cũng xem thường nàng ấy. Nếu không phải nàng ấy dù sao cũng sinh nhi tử nữ nhi cho Tô Uy, chỉ sợ tình cảnh của nàng ấy càng bối rối.
Cũng mặc kệ người đời như thế nào, triều đình như thế nào, Tô Uy vẫn tốt với phu nhân của y. Qua nhiều năm y vẫn chưa từng nạp qua thiếp, chưa từng lưu luyến hoa lâu, y đối với phu nhân, vừa sùng kính lại tin tưởng, dù thời điểm nào, có người dám làm nhục công chúa Tân Hưng, y đều nghiêm khắc nói lại!
Có người nói, bọn họ là điển phạm của phu thê ân ái trên thế gian, danh tiếng đó, dù là Cao Ngai bất cần đời cũng sớm nghe thấy.
Có lẽ, trong cuộc sống, chưa từng có nhân duyên nào mà dựa vào lừa gạt và rắp tâm lại thành tựu mỹ mãn, phàm là phu thê sinh hoạt hạnh phúc, cũng đều chỉ đối đãi nhau hết lòng thôi.
Khi Tô Uy hoảng hốt tinh thần thì Cao Ngai cũng cúi người, một đôi mắt cảnh giác híp lại thành một đường, cả người như là chó sói, nhìn chằm chặp một bóng dáng phía trước! Bóng dáng kia, chính là kẻ thù từng bị cậu giả gái trêu chọc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]