Lúc này, với chútchuyện nhỏ như thế, nàng có gì để hả hê chứ? Trương Khởi buồn bực quayđầu lại liếc mắt nhìn Trịnh Du, nhìn vào gương mặt gầy gò cùng sự lolắng không tài nào che giấu giữa hai hàng lông mày, nàng đột nhiên pháthiện, mấy tháng không gặp, Trịnh Du đã trở nên lợi hại hơn. Phong cáchdịu dàng, nhã nhặn lịch sự vốn có, còn cả tính tình lạnh nhạt đã baybiến không thấy đâu.
Cũng đã Hòa ly rồi, mà nàng ta vẫn còn không chịu buông ra sao? Trương Khởi âm thầm run sợ, nàng thu hồi ánh mắt,cất bước tiến lên không tiếp tục nhìn Trịnh Du nữa.
Trịnh Du thấy Trương Khởi không để ý tới mình, tức giận đến xanh mặt, thấy vị tỷtướng kia không thèm để ý đến chút mặt mũi nào của mình cùng hoàng hậulại càng thêm căm tức vô cùng. Quay đầu, Trịnh Du vừa vặn bắt gặp ánhmắt châm biếm của đám phú hộ đang đổ dồn lên người mình. Vì thế nàng taliền bén nhọn quát một tiếng: "Tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem các ngươi sẽ ăn nói với Hoàng hậu nương nương thế nào!" Vừa quát, nàng ta vừaphất ống tay áo, giận đùng đùng xoay người rời đi.
Lời này củaTrịnh Du mặc dù mang theo uy hiếp, nhưng vị tỷ tướng kia cùng với đámbinh sĩ xung quanh, đều không để trong lòng. Hôm nay là lúc chiến tranhnguy cấp, đối với binh sĩ mà nói ngoài quân lệnh ra bọn họ còn lâu mớiđể ý Hoàng hậu nương nương hay Thái hậu nương nương gì gì đấy.
Đi theo phía sau Trương Khởi, đám người Thành Sử quay đầu lại nhìn TrịnhDu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362350/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.