Hiển nhiên vận khícủa Lan Lăng Vương không tệ, mũi tên kia vừa vặn cắm ở giữa mạn sườn,nên cũng không lo ngại lắm. Sau khi uống thuốc xong, hắn liền ngủ thậtsay.
Mà Trương Khởi, vẫn nằm ở bên cạnh hắn, ai tới gọi cũngkhông đi, cho đến ngày hôm sau khi Lan Lăng Vương hoàn toàn tỉnh táolại.
Nhìn hắn rốt cuộc cũng mở mắt ra, Trương Khởi không kìm được vui mừng gọi: "Trường Cung, Trường Cung", con ngươi vừa sáng ngời lênlại nhanh chóng rơi nước mắt như mưa.
Thấy nàng khóc, Lan Lăng Vương cau mày lại, hắn nhìn Trương Khởi vỗ về: "A Khởi, ta tốt lắm, hiện tại đã vô sự rồi!".
"Ta biết, ta biết."
"Vậy vì sao nàng còn khóc như thế?"
"Ta vui mừng, không kìm được."
Nghe vậy, khóe miệng Lan Lăng Vương khẽ nhếch lên. Lúc này, lại thấy tiếngThành Sử truyền đến: "Phu nhân, thuốc nấu xong rồi". Trương Khởi liềnvội vàng tiến lên, nhận lấy chén thuốc từ trong tay hắn ta, sau khi đặtchén thuốc lên trên bàn, nàng cẩn thận đỡ Lan Lăng Vương dậy, cẩn thậnđút cho hắn từng thìa một.
Lan Lăng Vương chau mày lại uống vài ngụm, ánh mắt liếc về phía Thành Sử đang đứng một bên: "Tại sao còn chưa đi?".
"A, Vâng".
Thành Sử khom người lùi ra, Trương Khởi liền ở phía sau hỏi: "A Sử, những thích khách kia là ai, có thể tra rõ không?".
Thành Sử quay đầu lại, hắn ta lắc đầu nói: "Dương Thụ Thành vẫn đang tra!".
Trương Khởi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải tra ra bằng được, nếu không, ta sợ sẽ còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362305/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.