Trịnh Du không biết mình trở lại phủ sứ giả thế nào.
Nàng ta như mới gặp một cơn ác mộng, tỉnh lại sau một giấc chiêm bao,mới phát hiện mình nằm trên giường, mà bên ngoài thì ánh mặt trời đangsáng, nhìn mặt trời đã là buổi chiều.
Giùng giằng bò dậy từ trên sập, sau khi tỳ nữ rửa mặt cho mình xong thì nàng ta hỏi "Quận vương đâu?"
Tỳ nữ đó liền nhìn nàng ta một cách kỳ quái, nói: "Quận Vương chưa bao giờ từng ở phủ sứ giả."
Âm thanh của tỳ nữ này vừa dừng, Trịnh Du đột nhiên nhớ lại tất cả những chuyện bị nàng ta phong bế.
Nàng nhớ lại, nàng và Lan Lăng Vương đã đi gặp Trương Khởi, thì raTrương Khởi đã thành sủng phi của tiểu hoàng đế nước Chu. Nàng còn bịtiện nhân đó ép quỳ xuống xin tội. . . . . .
Thấy gương mặt Trịnh Du lúc xanh lúc trắng, đứng ở đó cắn răng nghiếnlợi, hai tỳ nữ hơi hoảng sợ, đồng thời cúi đầu, lặng lẽ thối lui mấybước về phía sau.
Đang lúc này, họ nghe được Trịnh Du nhẹ mà dịu dàng nói một tiếng, "Tathật sự điên rồi. . . . . Ta có thể nào bị ả ta kích luống cuống nhưthế?"
Giọng nói mặc dù cực kỳ dịu dàng, lại vô cùng tự trách.
Trịnh Du đang tự trách.
Nàng cảm thấy mình quá sơ suất, khinh thường nên mới mất hết mặt mũitrước tiện nhân kia! Quan trọng nhất là, thời điểm mất thể diện, cưnhiên để Cao Trường Cung thấy.
Sao nàng có thể để cho chàng ấy nhìn thấy tình cảnh đó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362214/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.