Vũ Văn Ung làmột người cực kỳ gò bó, cực kỳ nhẫn nhịn, hắn không háo sắc, cũng không xa hoa trụy lạc. Đối với hắn mà nói, nếu quan hệ cùng Vũ Văn Hộ xử lýkhông tốt, nói không chừng lúc nào cũng có thể bị Vũ Văn Hộ lấy tínhmạng giống như giết hai vị huynh trưởng của hắn trước đây vậy. Cho nên,hiện tại với hắn mà nói, mỹ nhân gì gì đó, còn lâu mới quan trọng hơntính mạng.
Sau khi nghe được lời kia của Trương Khởi, hắn chỉ cười cười rồi xoay người rời đi.
Những ngày kế tiếp, hai người bình an vô sự như cũ. Vũ Văn Ung cả ngày lẫnđêm sống ở trong nhà gỗ, mỗi lần muốn kín đáo lật xem tấu chương do taychân thân tín lặng lẽ đưa tới thì hắn lại gọi Trương Khởi qua. Để chonàng ngồi ở một bên, hoặc đánh đàn hoặc ca múa, mà chính hắn, dưới sựche chở đó của nàng chuyên tâm xem tấu chương, âm thầm bình luận thànhbại nhân vật lịch sử. Thỉnh thoảng kích động hắn cũng sẽ nói với TrươngKhởi vài lời, còn Trương Khởi vẫn luôn an tĩnh ngồi nghe.
Cuộc sống thản nhiên này cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái, đã đến tháng Hai.
Gió xuân tháng hai, thiên địa phồn hoa tựa như gấm.
Nhìn Trương Khởi lẳng lặng thêu bên cạnh, Vũ Văn Ung đột nhiên cười nói: "Lý cơ rất được lòng ta, có muốn thưởng gì không?"
"Thưởng?"
Trương Khởi liền ngoái đầu nhìn lại.
Nàng chống lại ánh mắt cười nhẹ nhàng của Vũ Văn Ung, cũng hiểu được, nhấtđịnh là do bản thân mình có thành tựu, để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362209/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.