Trương Khởi từ từ đem chung trà đặt ở trên bàn, ưu nhã đứng lên, vung vẩy hai tay, xoay người rời đi.
Trịnh Du nghiêm mặt đuổi theo hai bước, đang chuẩn bị châm biếm quát mắngnàng một câu, không biết nghĩ đến cái gì, rồi lại tự mình trấn định. Chỉ thấy Trịnh Du cười cười, hướng theo bóng lưng Trương Khởi cao giọngnói: "Ta là không có tư cách, chỉ sợ là cả Nghiệp Thành này, đều đangđồn rằng sủng cơ của Lan Lăng Vương sắc đẹp cùng ướt át, ở trên sàngtháp phong tình vạn chủng, cũng không biết, Trường Cung nghe thấy sẽnghĩ gì?"
Trương Khởi từ từ quay đầu lại, hai mắt phân rõ trắngđen, lẳng lặng nghiêng mắt nhìn Trịnh Du: "Đường đường là một QuậnVương, ngay cả phụ nhân của mình cũng không che chở được, khiến chongười đời phỉ báng. Hắn trừ cảm thấy nhục nhã, còn có thể như thế nào?"
Vẫn cứ trấn định như thế.
Vẫn cứ nói nói cười cười như thế.
Giống như chuyện đại sự naỳ không hề liên quan đến tính mạng cùng vinh nhụcnàng cả. Chuyện như vậy không hề có liên quan, thờ ơ lạnh nhạt tự nhiên, thấp thoáng có chút giễu cợt, nói chuyện bằng một ngữ điệu đương nhiênđã hoàn toàn trấn áp Trịnh Du.
Trịnh Du trừng lớn mắt, trongkhoảng thời gian ngắn lại không biết phản bác như thế nào mới đúng. Thấy thế, Trương Khởi cười khinh bỉ, xoay người tránh ra.
Trở lại trong phòng, nhận lấy cháo loãng mà A Lục vừa mang đến, Trương Khởi vừa ăn từng ngụm nhỏ, vừa chau mày lại suy nghĩ.
Thấy nàng vài lần mất hồn, A Lục tò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362164/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.