Giữa không gian yêntĩnh, màn xe của một chiếc xe ngựa được xốc lên, một thế gia tử (con nhà thế gia) mặc áo tay dài bước xuống xe ngựa.
Hắn lẫn vào đám người, bước về phía Trương Khởi.
Nhìn thấy vị thế gia tử này đi ra, một quý nữ phía sau Trịnh Du trào phúngnói: "Tiện phụ này sao không tự nhìn xem thân phận của mình là gì, không phải là có người tới tính sổ đó chứ?"
Trước mắt bao người, vị thế gia tử này bước đến trước mặt Trương Khởi.
Bất thình lình, hắn vái chào Trương Khởi thật sâu, cất cao giọng nói: "Tiểu cô khí khái đường đường, xin nhận của Phạm Dương một lễ."
Dứtlời, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về bốn vị con nhà thế gia kia bằng cái nhìn thương hại, chậm rãi nói: "Trương thị A Khởi, chúng ta không bằng."
Hắn chậm rãi lùi ra sang bên.
Thấy hắn lui sang một bên, một đồng đạo khác của hắn cũng bước xuống xengựa, chậm rãi đi đến trước mặt Trương Khởi, trầm mặc cúi người hành lễrồi lui xuống.
Nhìn thấy vị thế gia tử thứ hai, rốt cuộc sắc mặt Lý Ánh cũng biến đổi, muốn gọi hắn một tiếng, môi giật giật, cuối cùngngậm miệng lại.
Tiếp theo, từng thế gia tử lần lượt bước ra khỏi đám người, bọn họ đi về phía Trương Khởi, thay phiên nhau thi lễ, sauđó thì im lặng lui ra.
Sau bảy tám người như thế, một ngườitrung niên mặc quần áo cũ nát nhưng lưng đứng thẳng tắp, gương mặt đengầy, hai mắt sáng rực, khuôn mặt vẫn mang phong thái tuấn nhã (đẹp trai, tao nhã) như xưa bước ra. Hắn cũng đi đến trước mặt Trương Khởi, saukhi cúi người vái chào nàng thật sâu, người trung niên này chậm rãi nói: "Lang gia Vương Kỷ, đa tạ tiểu cô ra tay."
Thanh âm vừa rơixuống, hắn liền ngẩng đầu lên, gương mặt vừa như cười lại vừa như khóc.Ngay khi Vương Kỷ xoay người rời đi với dáng vẻ lảo đảo, một phụ nhântrang điểm lòe loẹt từ trong hồng lâu lao ra, chửi ầm lên với Vương Kỷ:"Hôm nay có người giết chết nữ nhi của ngươi, vậy mà ngươi còn đi tạ ơnkẻ thù, ngươi làm phụ thân như thế mà được sao?"
Vương Kỷ xem như không nghe thấy, khuôn mặt vẫn có vẻ như khóc như cười, lúc hắn bướcđi, mơ hồ có thể nghe được giọng hát bi thương của hắn: "Thiên cổ giannan duy nhất tử hĩ...." Trong giọng hát bi thương như ẩn chứa sự cămghét đối với chính mình, bước chân của hắn chao đảo, chớp mắt đã hòa vào dòng người, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Thật lâu sau khi Vương Kỷ biến mất, mọi người như vẫn nghe được tiếng khóc của hắn.
Con phố vốn yên tĩnh, lúc này trở nên náo nhiệt đôi chút.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi.
Nhìn thấy những ánh mắt đó, Thu công chúa cười nhạo nói: "Cũng chỉ có đámHán gia tử (người nhà Hán) có cuộc sống không ra gì kia mới đi xem trọng thanh danh của đồ bỏ đi đó."
Lời này của nàng không được ai đáplại, trong đám quý nữ chơi chung với nàng cũng có một hai người là nữnhi nhà thế gia, như Lý Ánh, là nữ nhi dòng chính của Lũng Tây Lý thị.
Thu công chúa nói thầm vài câu xong thì quay đầu nhìn về phía Trịnh Du, bắt gặp sắc mặt khó coi của nàng thì không khỏi an ủi: "A Du, đừng để ý,tiện phụ này cao ngạo như thế, thế nào ta cũng phải cáo trạng chuyện này của nàng ta lên thái hậu."
Nào biết sau khi nghe xong lời nàycủa Thu công chúa, Trịnh Du lập tức kêu lên: "Không cần". Chống lại ánhmắt kinh ngạc của mọi người, nàng mới bừng tỉnh phát hiện vừa nãy mìnhquá kích động rồi.
Tức thì, Trịnh Du cắn môi, hạ giọng giảithích: "Thế gia xem trọng nhất chính là tôn ti, những thế gia tử này,biết rõ Trương thị chỉ là một thứ nữ, còn hành đại lễ với nàng như thế,nói lên rằng bọn họ đã chấp nhận nàng rồi... Loại chuyện này nếu truyềnđến tai thái hậu, sẽ chỉ có lợi với nàng."
Nàng giải thích nhưvậy, chúng nữ lập tức hiểu rõ. Lý Ánh cũng thấp giọng nói: "A Du nóiđúng, ngay cả đường huynh của ta cũng hành lễ với nàng... Trải quachuyện này chỉ sợ thanh danh của Trương thị sẽ vang vọng khắp sĩ tộc.Nếu không phải dòng chính dòng thứ không thể ngang hàng, mà nàng lại làcon riêng, lai lịch hèn mọn, ta lo sẽ có rất nhiều người muốn quen biếtqua lại với Trương thị."
Lời này lại khiến chúng quý nữ hai mặt nhìn nhau.
Một hồi sau, Thu công chúa tức giận kêu lên: "Nàng ta cả gan giết người như thế, chẳng lẽ lại còn lập công hay sao?"
Nghe được câu nói của Thu công chúa, Lý Ánh cũng hơi nhíu mày, thầm nghĩ:Trách không được bọn họ luôn nói, nhóm phụ nữ lỗ mãn của tộc Tiên Ti như các nàng chỉ biết coi trọng xuất thân, sao có thể biết được trên đờinày còn có hai chữ cương nghị, hai chữ khí phách?
Trịnh Du cũngmở to mắt, nàng không dám tin nhìn chằm chằm về phía Trương Khởi, cắnmôi nghĩ ngợi: Hai ngày trước rõ ràng Thái hậu phái người thưởng nàng ta hai bạt tay, là tai ương hủy dung, giảm thọ, kết quả phụ nhân này chỉnói vài câu, chẳng những bản thân nàng ta không chút thương tổn, còngiúp Lan Lăng vương đoạt lại binh quyền. Lúc này đây, rõ ràng là bị lăng nhục, rõ ràng là nàng ta giết người, sao lại có thể nâng cao thanh danh của nàng ta được chứ?
Nghĩ đến đây, Trịnh Du bắt đầu cảnh giác:Lúc trước mình đã quá xem nhẹ Trương thị này rồi. Lúc này đã có vệ binhtrong thành đi tới, bọn họ nói vài câu với Lan Lăng vương xong thì vộidọn dẹp xác chết của hồng kỹ kia, chỉ để lại đám người đang ngày mộtthưa thớt.
Mấy phút sau, những người vây quanh cả con phố dầntản đi, nhưng mà cho dù những người đó đã đi thật xa, vẫn không nhịnđược mà quay đầu nhìn về phía tuyệt đại giai nhân đang hạ mắt, cúi đầu.
Không ai để ý ở góc khuất cũng có một chiếc xe ngựa đang chuẩn bị ra khỏithành, giờ phút này, chủ nhân của chiếc xe ngựa đang nhìn Trương Khởibằng ánh nhìn si mê.
Hắn chính là ngũ lang Tô Uy. Trong nhữngngày này, hắn đã chờ bên ngoài phủ Lan Lăng vương vô số lần, nhưng mãitới hôm nay hắn mới may mắn được gặp Trương Khởi.
Dù là cáchngàn vạn người, Tô Uy vẫn cảm thấy giữa đất trời rộng lớn này chỉ có một đôi mắt đen sáng trong như nước, chỉ có dáng người phong lưu mà tinhtế, sừng sững đứng đó.
Đến nay, trong thành Tây An vẫn còn lưutruyền những lời đồn về hành động Trương thị - sủng cơ của Lan Lăngvương. Cho tới giờ khắc này, khi hắn được tận mắt nhìn thấy, mới biếtnhững hành động đó phong nhã tài hoa đến bậc nào. Đáng tiếc, hắn và nàng gặp nhau quá trễ... Có phải nếu có một ngày hắn cũng được ngồi lên ngôi cao, hô phong hoán vũ thì cũng có thể có được nàng?
Tô Uy ngây ngốc nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên cắn chặt răng, quay đầu quát khẽ: "Đi".
"Vâng".
Xe ngựa lăn bánh, chạy về phía cổng thành.
Đợi đến khi dòng người tản đi được hơn nửa, Trịnh Du lại giục ngựa tiếnlên, nàng cười khanh khách nhìn về phía Lan Lăng vương đang ôm TrươngKhởi chuẩn bị nhảy lên xe ngựa, kêu: "Trường Cung, chúng ta định rathành đua ngựa, chàng và Trương cơ cũng cùng đến có được không?" Tronggiọng nói còn mang theo sự thỉnh cầu mềm mại, đúng là ngữ điệu nàngthường dùng nhất khi ở cùng với Lan Lăng vương.
Lan Lăng vươngquay đầu nhìn nàng một cái, hắn nào có hứng thú chơi đùa cùng nữ lang cơ chứ? Liền lắc đầu nói: "Không cần, các ngươi tự mình chơi đi."
Bị hắn cự tuyệt, Trịnh Du lại không hề buồn não, nàng nghịch ngợm nói:"Trường Cung, chàng không thú vị chút nào. Mọi người đều đã ra ngoài rồi thì cùng đi với nhau đi." Ngữ khí mang theo vẻ thân thiết và hờn dỗi.
Nghe được giọng điệu thân thiết của nàng, nhìn vào đôi mắt trong trẻo khôngchút vởn đục của nàng, Lan Lăng vương không khỏi nhìn nàng một cáchnghiêm túc.
Đúng lúc này, một hán tử cường tráng giục ngựa tới gần, hắn đi đến bên người Lan Lăng vương, thấp giọng nói vài câu.
Vừa nói xong, Lan Lăng vương lập tức ngẩng đầu lên. Hắn nhìn về một nơicách xe hơi này khoảng mười bước, hạ giọng nói với Trương Khởi một câusau đó liền đi theo hán tử này về phía đó.
Lan Lăng vương đi, để lại một mình Trương Khởi lẻ loi với chiếc xe ngựa.
Trịnh Du nhìn theo bóng lưng Lan Lăng vương một hồi, quay đầu về phía Trương Khởi.
Đột nhiên, nàng dịu dàng nói: "A Khởi, biểu hiện vừa rồi của ngươi rất tuyệt, ngay cả ta cũng muốn cúi người hành lễ với ngươi."
Thật không?
Trương Khởi ngước mắt, nàng cười nhẹ, hạ mắt nói: "Không dám." Niềm kiêu ngạocủa thế gia tử, loại nhà giàu mới nổi dựa vào tộc Tiên Ti mà lớn mạnhnhư Trịnh thị sao có thể hiểu được?
Thấy Trương Khởi không hề đắc ý, Trịnh Du cũng chậm rãi thu lại nụ cười, đột nhiên nàng than nhẹ mộttiếng, thấp giọng nói: "Nghe nói Lâu thất nữ cũng vừa ý với TrườngCung."
Lâu thất nữ?
Thấy Trương Khởi ngẩng đầu, Trịnh Duchua xót giải thích: "Lâu thất nữ là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, kiêungạo cao quý, thích nhất là vung roi đánh người. Trương cơ, Trường Cungđã hai mươi tuổi, hôn sự của chàng cũng không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, chậm nhất là cuối năm nay sẽ được định ra."
Nàng ngẩng đầunhìn về phía Trương Khởi, trong mắt chứa lệ: "A Khởi, so với những quýnữ Tiên Ti khác, ta là một Hán gia tử, dễ chung sống hơn rất nhiều...Ngươi nói xem vì sao Trường Cung lại không đồng ý lấy ta làm vợ chứ?"
Kỳ thực, ý nàng muốn nói là vì sao ngươi lại ngăn cản Trường Cung cưới ta chứ?
Giờ phút này Trịnh Du vô cùng chân thành, nàng nhìn Trương Khởi bằng ánhmắt vừa ủy khuất, vừa khoan dung, trong mắt còn ẩn chứa sự thương hạiđối với Trương Khởi xen lẫn với vẻ ủy khuất vì bị hiểu lầm và bài xích.Trương Khởi vẫn cúi mắt như cũ, nàng mềm yếu trả lời: "A Khởi chỉ là một phụ nhân, sao có thể hiểu được tâm tư của trượng phu?"
Không hiểu mới lạ! Trịnh Du nghẹn lời, thiếu chút thì cười lạnh ra tiếng.
Đảo mắt, nàng nhẹ thở dài một tiếng, nói: "Lâu thất nữ là cháu gái ruộtđược Thái hậu sủng ái nhất. Trong viện tử của nàng hàng năm đều phải đổi một đám hầu gái, những người nghèo bán mình vừa nghe nói được điều đếnphủ của nàng thì đều ôm đầu khóc rống... Một tháng trước, bệ hạ thưởngcho phụ thân của nàng một mỹ thiếp, kết quả liền bị nàng giết chết, cònbệ hạ thì chỉ quát lớn vài câu rồi xem như xong chuyện.A Khởi, ngươikhông hiểu được đâu, những quý nữ Tiên Ti kiêu ngạo như các nàng khôngthể chấp nhận được trong hậu viện của mình có mỹ nhân khác đâu. Nhấtđịnh là ngươi chưa từng nghe qua, hai năm trước khi tiên đế còn tại vị,trong triều đã từng thương nghị về chuyện đó, thậm chí tiên đế còn địnhsẽ ra Minh văn chính điển (như một dạng văn bản công bố bổ sung điềuluật vào hiến pháp),thêm chuyện nạp thiếp vào điển văn (như hiến pháp). Kết quả là bị nhóm quý nữ quậy cho náo loạn."
Nàng dịu dàng nhìn Trương Khởi, thấy nàng vẫn luôn cúi đầu không hé răng, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này, Lan Lăng vương trở về.
Trịnh Du quay đầu lại, nàng cúi người thi lễ với Lan Lăng vương xong thì kêulên: "Trương Cung." Trịnh Du ôn nhu nói, trong giọng nói hàm chứa ýcười: "Vừa rồi ta đang nói, A Khởi thực làm cho người ta tôn kính, đếnta cũng muốn cúi người hành lễ với nàng."
Nghe được nàng khích lệ Trương Khởi như thế, Lan Lăng vương cười, hắn ôn nhu nhìn về phíaTrương Khởi, lập tức đi đến bên người nàng, không quay đầu mà nói vớiTrịnh Du: "Từ trước đến nay nàng luôn xinh đẹp và khí khái."
Hắn đi đến bên người Trương Khởi, ôm eo nàng nhỏ giọng nói: "Mệt sao? Muốn hồi phủ không?"
Trương Khởi gật đầu, Lan Lăng vương lập tức quàng tay ngang thắt lưng nàng,nhảy lên xe ngựa, sau khi phân phó một tiếng xe ngựa liền chạy đi. Từđầu đến cuối, hắn như không hề nhớ tới bên ngoài vẫn còn một người đangđứng.
Trương Khởi dựa vào lòng Lan Lăng vương, thấp giọng nói: "Vừa nãy là bệ hạ sao?"
Lan Lăng vương gật đầu, nói: "Còn có Quảng Bình vương, huynh đệ bọn họ ngồi cùng một chiếc xe ngựa, đang chuẩn bị đi săn thú, vừa nãy bắt gặp cảnhnày."
Nói tới đây, hắn im miệng. Cúi đầu nhìn Trương Khởi, LanLăng vương nhớ tới chuyện sau khi Quảng Bình vương nhìn thấy mình thìkhoa trương lấy khăn tay ra không ngừng lau mồ hôi, vừa lau vừa kêu lên: "Trường Cung Trường Cung, phụ nhân của ngươi thật ngoan độc, ngươikhông sợ ngày nào đó cãi nhau với nàng, ngay cả mệnh căn cũng bị nàngcắt đi luôn sao?" Sau đó, hắn lại chuyển hướng sang bệ hạ, oa oa hétlớn: "Phụ nhân này đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là quá cay, mặc dù tathích mỹ nhân, nhưng lại không thích loại ngoan độc như thế, hoàng huynh thì sao?"
Lời nói của Quảng Bình vương vô cùng khó nghe. Xem raấn tượng của hắn về Trương Khởi không hề tốt, cho nên Lan Lăng vươngnghĩ không cần nói lại lời này cho Trương Khởi nghe.
Chỉ là, hắn lại không đoán được nếu Trương Khởi biết được chi tiết chuyện đó, nói không chừng sẽ càng vui mừng quá đỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]