Lúc này, đại điện đã dần yên tĩnh.
Bệ hạ đã tới.
Nhóm quyền quý đồng loạt đứng lên chào đón. Trương Khởi cũng đứng lên theo,nàng làm như không thấy đôi mắt đang dò xét mình, thành thật cúi đầu,thừa dịp bệ hạ được mọi người nghênh đón ngồi vào vị trí, lặng lẽ giơtay, rút cây trâm cài ra khỏi lòng bàn tay.
Cây trâm được rút ra kéo theo dòng máu đỏ tươi, có vài giọt bắn lên cái cằm trắng như ngọccủa Trương Khởi, khiến cho vị trí màu ngọc đó ánh thêm sắc đỏ đầy mêhoặc.
Nàng cho là mình làm việc này rất kín đáo, nhưng khi máutừ cây trâm nhỏ xuống, cho dù là bệ hạ, Quảng Bình vương, hay là TrịnhDu, thì động tác đều cứng lại một chút.
Đặc biệt là biểu cảm nét mặt của nàng lúc làm động tác này, chẳng những không hề khiếp sợ, thậmchí sau khi máu tươi bắn ra còn khéo léo dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt mang theo vài phần thõa mãn, bọn họ càng thấy cả người lạnh toát, đầu hoa lên, dần dần, sự chú ý của mọi ngườicũng chuyển từ người Trương Khởi sang bệ hạ.
Lan Lăng vương đảomắt nhìn về phía nàng, "Có thể." Hắn giơ tay đè miệng vết thương củanàng lại, máu tươi vẫn đang chảy ra không ngừng, khàn giọng nói: "Saunày, đừng làm vậy nữa."
Giọng nói của hắn thật khàn, thật chát.
Trương Khởi ngước mắt, nàng không nhìn ra được sự phức tạp nơi đáy mắt hắn.Sau khi trừng mắt nhìn, Trương Khởi yếu ớt nói: "Nếu cần, vẫn sẽ làm."
...
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362131/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.