Xe ngựa Tiêu Mạc vừa rời đi, Lan Lăng vương liền thúc ngựa đến.
Nhìn thấy hắn, Trương Khởi cười ngọt ngào, "Vừa rồi ta chỉ nói chuyện vài câu thôi."
Nàng giải thích, là sợ hắn cảm thấy không thoải mái?
Lan Lăng vương liếc qua nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Không sao, ta cho phép."
Hắn cho phép?
Trương Khởi nhìn Lan Lăng vương. Nàng mở to hai mắt, nét mặt của hắn rất bìnhthản, "Chính ngươi mở miệng, thì sẽ làm cho hắn mau chết tâm."
Hắn có thể khẳng định mình sẽ nói ra lời nói từ chối kia sao?
Trương Khởi giật mình, đảo quanh mắt, lúc Lan Lăng vương nhìn về phía nàng,nàng vội vã cúi đầu, dịu dàng nói: "Đúng là Quận Vương hiểu rõ A Khởinhất."
Lan Lăng vương không trả lời.
Lúc này, một ngườithị vệ giục ngựa đi tới bên cạnh hắn, lại gần Lan Lăng vương nhỏ giọngnói: "Hà Gian Vương chê cười, nói Quận Vương chỉ vì một cơ thiếp, lạithoái thác một cái hôn sự tốt nhất thiên hạ này, xem ra là người khôngcó phúc hưởng.”
Lời nói này tuy nhỏ, nhưng lại truyền đến taiTrương Khởi rất rõ ràng. Trương Khởi cắn môi, đầu càng cúi thấp: Hắn, sẽ không hối hận chứ?
Âm thanh bình tĩnh, trầm thấp của Lan Lăng vương truyền đến, "Còn gì nữa không?"
"Trịnh thị A Du khóc rất nhiều."
"Ta đã biết, lui ra đi."
"Vâng."
Thị vệ kia vừa lui, Lan Lăng vương cũng giục ngựa rời đi. Trương Khởi lặnglẽ ngẩng đầu, nàng đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng vương rời đi. Trongkhoảng thời gian ngắn cảm xúc phập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362106/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.