Trương Khởi không nghe theo lầm bầm nói: "Vì sao không thể?"
Thanh âm mềm mại, nũng nịu, lại làm cho Lan Lăng Vương khát nước rồi.
Hắn lại rót một ly rượu, ngửa đầu uống một nửa, nâng ly rượu đưa tới bênmôi Trương Khởi, trầm thấp nói: "Miệng khô rồi hả? Uống đi."
Trương Khởi bị hắn ôm chặt, khó cử động. Xoay nửa người, từ từ ngẩng đầu lên,nhìn về phía Lan Lăng Vương, nhìn thẳng vào con ngươi không thấy đáy của hắn, tuấn nhan hơi hồng hồng, đột nhiên lo lắng cho hắn, liền lắp bắpnói: "Đừng uống nhiều như vậy, sẽ gặp nguy hiểm."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lan Lăng Vương trầm xuống.
Hai cánh tay hắn lại căng thẳng một lần nữa.
Vốn hắn đã ôm rất chặt, đã chặt đến nỗi Trương Khởi muốn vọt ra, chỉ có thể vặn vẹo. Bây giờ hắn căng thẳng như vậy, Trương Khởi thật không thể thở được.
Nàng đỏ mặt, ưm một tiếng, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Buông ramột chút đi." Nói xong, mắt hắn càng thêm sâu thẳm, bất an hỏi: "Ngươikhông vui?"
Lan Lăng Vương vẫn nghiêm túc nhìn nàng, hắn không trả lời, chẳng qua là dịch chuyển nàng một tí.
Vừa dịch chuyển, một vật liền đụng trúng cái mông của nàng.
Trương Khởi sợ đến nỗi không dám cử động một chút nào.
Nàng mở to mắt, ngẩng đầu ú ớ nhìn hắn. Một lát sau, tay trái nhéo nhéo tayphải trắng noãn, vừa giống như vô ý so sánh cho hắn xem, vừa nhỏ giọng,che giấu chút xem thường, nói thầm, "Tuổi nhỏ như vậy, lại chưa có nẩynở... Bụng đói ăn quàng... Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362063/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.