Tô Anh Anh muốn ta, nên ta phải ở lại thôi.
⁻⁻⁻⁻《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược 》
-
Suốt đường về, Tô Anh im lìm một câu cũng không nói, hơi thở yếu ớt, yên tĩnh tới dọa người, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt lấy khúc gỗ có thể khiến nàng sống sót, ngón tay khảm vào kẽ tay Lục Xung, siết chặt lấy tay hắn.
Lục Xung bị nàng nắm chặt đến tê rần, chỉ cần hắn vừa động, Tô Anh liền quay đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng.
Hắn cảm thấy hắn chỉ mở miệng nói từ chối, hắn sẽ phạm phải đại tội.
Cánh tay Lục Xung cứng đờ, không dám cựa.
Lục Xung nhìn nàng, ánh mắt nàng bình tĩnh dừng trên đường núi, chăm chú nhìn vào đường dưới chân mình, nhưng cứ ba bốn bước lại gặp hòn đá chắn lối nàng cũng không thèm phản ứng.
Lục Xung kéo nàng đi vòng qua đó.
Đi được vài bước, Tô Anh trì độn mới nhẹ "A" một tiếng, phản ứng lại, dừng chân ngửa đầu nhìn Lục Xung: "Cảm ơn ngươi."
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, đầu óc căng ra, cười cười lấy lòng Lục Xung, nước mắt dừng lại trên hàng mi, lộp bộp rơi xuống, dọc theo gò má chảy tới hàm dưới.
Trái tim như bị bóp chặt, Lục Xung chưa từng thấy nàng như vậy.
Hắn muốn hỏi nàng, rốt cuộc nàng làm sao, nhưng lại sợ chạm tới vết thương trong lòng nàng, càng khiến nàng đau lòng, chỉ nói: "Chúng ta về thôi, về nhà của người."
Hắn dắt tay nàng, nhẹ nhành kéo lấy nàng.
Tô Anh không động, lấy hết dũng khí, thật cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452491/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.