Sau này nàng nói tay ta thật lớn.
- - 《Bản chép tay: Lục Xung tự mình công lược》
Giữa mùa hè, đã qua buổi trưa, ngày qua ngày, Nhạn Hành Sơn tiếng ve kêu đinh tai nhức óc.
"Phanh phanh phanh--"
Trong núi sâu, cửa gỗ cũ kỹ theo tiếng đập lay động kịch liệt.
Tào bà bà giơ tay lau mồ hôi trên trán, tay còn lại cầm theo hộp đồ ăn, nhịn không được nói thầm vài câu oán trách.
Giữa trưa khách ở quán ăn khá nhiều, Tào bà bà làm xong việc của mình còn chưa kịp dùng bữa, lại bị chưởng quầy sai đi đưa cơm.
Mặt trời chói chang ở đỉnh đầu, đi đường núi hơn nửa canh giờ, lúc này vừa mệt vừa đói, đợi nửa ngày không thấy ai mở cửa, Tào bà bà có chút không kiên nhẫn, ngày thường chỉ cần đặt hộp đồ ăn ở trước cửa, ngày kế tiếp chỉ cần tới lấy, nhưng hôm nay bà được chưởng quầy phân phó, có việc cần phải thương lượng với người bên trong.
Bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa vài giây, đem hộp đồ ăn đặt bên chân, lắc lắc cánh tay, một bên gõ cửa một bên mở miệng la lớn: "Tô cô nương".
Đúng lúc này, bên trong rốt cuộc có động tĩnh, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Cửa gỗ chỉ kéo ra ba tấc, khe cửa lộ ra đôi mắt xinh đẹp.
Tào bà bà ngừng gõ, nhìn gương mặt trước mắt với đôi mắt ưướŧ áŧ trong suốt, yết hầu nghẹn một cái, không nói lời gì khó nghe, chỉ là ngữ khí vẫn không tốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452471/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.