Anh có quen biết Kỷ Ức Dương không?
Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ thấy vấn đề này khó trả lời đến thế.
Tôi quen biết Kỷ Ức Dương từ năm 12 tuổi, anh nghĩ, thầm nói mới thấy lời này rất giống câu mở đầu bài điếu văn trong phim điện ảnh. Ngay sau đó thần kinh Đàm Thiếu Tông bất ổn nhớ lại một buổi tối nào đó anh từng nói đùa Kỷ Ức Dương sờ mí mắt anh như vuốt mắt người chết.
Biết vậy đã mê tín hơn chút, không nên treo chữ đó bên miệng.
Đàm Thiếu Tông bắt taxi tới bệnh viện. Có lẽ vì anh trông không giống người bệnh, giọng nói báo địa chỉ cũng hết sức bình tĩnh nên tài xế đoán anh không có việc gấp ở bệnh viện, tốc độ xe không cao. Xe mở radio, hai MC một nam một nữ thay phiên cung cấp vài thông tin không quan trọng, xen lẫn trong đó là tin tức về tình hình giao thông hiện tại, ngày mưa xảy ra nhiều sự cố giao thông, các tài xế nên tránh những đoạn đường tắc nghẽn sau đây…
Tài xế thuận miệng phụ họa một câu: “Trời cứ mưa một tí là thường xuyên xảy ra tai nạn, hễ tai nạn là tắc đường, tắc đường thì lại càng dễ có tai nạn, rắc rối!”
Hành khách không đáp lời, anh ta tò mò ngẩng đầu thoáng nhìn kính chiếu hậu, biểu cảm Đàm Thiếu Tông nghiêm nghị, tài xế cảm nhận được cảm xúc căng thẳng, anh ta không nói nữa, nửa quãng đường sau yên lặng tăng tốc lái xe.
Đàm Thiếu Tông hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lang-phi/3421268/chuong-29.html