Chương trước
Chương sau

Anh có quen biết Kỷ Ức Dương không?

Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ thấy vấn đề này khó trả lời đến thế.

Tôi quen biết Kỷ Ức Dương từ năm 12 tuổi, anh nghĩ, thầm nói mới thấy lời này rất giống câu mở đầu bài điếu văn trong phim điện ảnh. Ngay sau đó thần kinh Đàm Thiếu Tông bất ổn nhớ lại một buổi tối nào đó anh từng nói đùa Kỷ Ức Dương sờ mí mắt anh như vuốt mắt người chết.

Biết vậy đã mê tín hơn chút, không nên treo chữ đó bên miệng.

Đàm Thiếu Tông bắt taxi tới bệnh viện. Có lẽ vì anh trông không giống người bệnh, giọng nói báo địa chỉ cũng hết sức bình tĩnh nên tài xế đoán anh không có việc gấp ở bệnh viện, tốc độ xe không cao. Xe mở radio, hai MC một nam một nữ thay phiên cung cấp vài thông tin không quan trọng, xen lẫn trong đó là tin tức về tình hình giao thông hiện tại, ngày mưa xảy ra nhiều sự cố giao thông, các tài xế nên tránh những đoạn đường tắc nghẽn sau đây…

Tài xế thuận miệng phụ họa một câu: “Trời cứ mưa một tí là thường xuyên xảy ra tai nạn, hễ tai nạn là tắc đường, tắc đường thì lại càng dễ có tai nạn, rắc rối!”

Hành khách không đáp lời, anh ta tò mò ngẩng đầu thoáng nhìn kính chiếu hậu, biểu cảm Đàm Thiếu Tông nghiêm nghị, tài xế cảm nhận được cảm xúc căng thẳng, anh ta không nói nữa, nửa quãng đường sau yên lặng tăng tốc lái xe.

Đàm Thiếu Tông hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng. Xác suất tai nạn giao thông gia tăng vào ngày mưa, đây là thường thức ai cũng biết, Kỷ Ức Dương quý trọng mạng sống như thế, thuê hai tài xế thay phiên làm việc, tuyển trợ lý cũng phải đánh giá kỹ thuật lái xe, cớ gì y lại chọn tự lái xe trong ngày mưa? Khi có người chết, những người xung quanh thường hay nhắc tới vài chuyện kỳ bí, ví dụ như Kỷ Ức Dương rất ít lái xe nhưng hôm nay lại chọn tự lái xe, sự bất thường này có thể là ý trời sắp đặt, là số mệnh.

Vừa nãy nghe điện thoại vội quá, đến bệnh viện rồi Đàm Thiếu Tông mới nhớ ra anh chưa hỏi địa điểm cụ thể, đành phải tới bàn tư vấn nhờ giúp đỡ. Ba y tá đều đang nghe điện thoại, vậy mà chuông điện thoại vẫn không ngừng reo vang, âm thanh quyện vào tiếng còi xe cấp cứu bên ngoài khiến lòng người càng thêm nôn nóng.

Đàm Thiếu Tông không thể lịch sự chờ đợi, to giọng hỏi trong tiếng ồn hỗn loạn: “Xin hỏi, bệnh nhân trong vụ tai nạn giao thông tối nay được đưa đến đâu?”

Âm thanh ồn ào che lấp giọng anh, y tá đang nghe điện thoại ngẩng đầu ý bảo anh lặp lại lần nữa, Đàm Thiếu Tông không sắp xếp nổi từ ngữ: “Tai nạn giao thông, bệnh viện gọi tôi, ở đâu?”

Y tá che điện thoại, tức tốc hỏi anh: “Tên?”

Ngô Xuyên đã chẩn đoán Đàm Thiếu Tông mắc bệnh chống cự nhắc đến tên Kỷ Ức Dương từ lâu, thế nhưng Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ cảm thấy ba chữ đó khó nói hơn lúc này. Giọng anh bất giác nhỏ đi một chút: “Kỷ Ức Dương.”

Hình như y tá còn sốt ruột hơn cả anh, bàn tay lướt như bay trên bàn phím tìm kiếm thông tin bệnh nhân, giữa chừng còn nghe thêm một cuộc điện thoại khác. Chỉ trong một lát Đàm Thiếu Tông chờ đợi đã có xe cứu thương đưa hai bệnh nhân mới tới, anh không quay đầu lại xem.

Không khí dậy mùi máu tanh, y tá vừa nhìn màn hình máy tính vừa viết một dòng chữ lên tờ giấy ghi chú cho anh: “Khoa Ngoại, phòng phẫu thuật số 2, thời gian phẫu thuật kéo dài, bệnh nhân nguy kịch.”

Hai mắt Đàm Thiếu Tông dừng lại trên dòng chữ.

Hết thảy xung quanh như ngừng lại, lúc viết những chữ này y tá không có biểu cảm gì đặc biệt, họ đã quen thuộc với những tình huống như vậy và không còn hoảng hốt, cô y tá vẫn còn rất nhiều yêu cầu qua điện thoại cần xử lý, thực sự không rảnh quan tâm cảm xúc của Đàm Thiếu Tông.

Mà gương mặt Đàm Thiếu Tông cũng không có biểu cảm gì, anh chỉ bắt đầu run rẩy.

Lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông biết “sợ hãi đến run rẩy” không phải cách nói phóng đại là khi mới qua sinh nhật 11 tuổi không lâu. Một buổi tối nào đó đột nhiên Đàm Thiếu Tông hay tin Phương Vân Lệ mắc bệnh, tuy biết ung thư đáng sợ nhưng cậu không hề có cảm giác chân thực, bởi vì ngoại trừ sắc mặt có vẻ hơi kém chút chút, Phương Vân Lệ vẫn giống y như trước. Về sau Phương Vân Lệ nhập viện điều trị, Đàm Thiếu Tông được sắp xếp ở trọ tại trường, cuối tuần Đàm Khang thuê người giúp việc theo giờ lo cơm nước ba bữa, nhưng rất lâu rất lâu vẫn chẳng ai hỏi Đàm Thiếu Tông có muốn tới bệnh viện thăm mẹ không.

Lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông đến bệnh viện thăm mẹ là trước khi Phương Vân Lệ qua đời hai tuần. Hộ lý chăm sóc Phương Vân Lệ là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Đàm Thiếu Tông, câu đầu tiên bà nói là: “Lại đây nào, hôm nay bác hầm ba ba cho mẹ cháu, cháu chưa được thấy con ba ba bao giờ đúng không?”

Giọng nói của bà bình thường như tiếp khách đến nhà, dường như khiến cho Đàm Thiếu Tông có ảo giác nơi đây không phải bệnh viện.

Phương Vân Lệ nằm trên giường bệnh, dùng giọng nói cực kỳ nhẹ bảo: “Đi xem đi.”

Đàm Thiếu Tông không dám quay đầu nhìn mẹ. Lúc đứng ở ngoài cửa cậu đã liếc từ xa một lần, mẹ đã không còn giống trong trí nhớ. Khối u của Phương Vân Lệ phát triển trong túi mật khiến sắc mặt ở giai đoạn cuối chuyển biến vô cùng đáng sợ. Đàm Thiếu Tông cứng ngắc đến bên cạnh hộ lý, cậu cũng không biết vì sao mình lại muốn xem con ba ba.

Hộ lý mở cặp lồng đưa tới trước mặt cậu, vừa ngửi mùi Đàm Thiếu Tông đã lập tức buồn nôn, cậu không biết thứ mùi tanh hôi kỳ lạ rất khó hình dung ấy đến từ cặp lồng canh hay đến từ Phương Vân Lệ, đó là một loại hơi thở hôi thối, mai ba ba khiến cậu nghĩ đến gương mặt đen sạm vàng vọt của Phương Vân Lệ. Từ khoảnh khắc đó Đàm Thiếu Tông bắt đầu run rẩy không ngừng được, sau đó nói chuyện với Phương Vân Lệ hàm răng cậu vẫn mất khống chế va vào nhau.

Bây giờ cảm giác đó lại đến, Đàm Thiếu Tông căm ghét cảm giác này.

Đàm Thiếu Tông xem bảng hướng dẫn, tìm được phòng phẫu thuật số 2 của Khoa Ngoại trên tầng bảy. Đêm nay có nhiều bệnh nhân cấp cứu, thang máy luôn chật kín người, anh đành vòng lên cầu thang bộ.

Anh cảm thấy cơ thể khó chịu, ho khan một tiếng, toàn bộ lồng ngực đau thắt. Bảng hướng dẫn chỉ phòng phẫu thuật nằm bên tay trái nhưng anh chẳng có lấy nửa phần sức lực, đành ngồi xuống chiếc ghế tựa gần nhất.

Chết rốt cuộc là gì? Lúc Đàm Thiếu Tông hút thuốc thỉnh thoảng Kim Khiết sẽ nhắc nhở anh trên thế giới cứ vài giây lại có một người chết vì ung thư phổi, cái chết xuất hiện phổ biến trong cuộc sống con người, nếu không nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, có lẽ Đàm Thiếu Tông sẽ bỏ qua âm thanh radio đưa tin tai nạn giao thông như nhạc nền vô nghĩa. Nhưng một khi có chuyện xảy ra với người Đàm Thiếu Tông quý trọng, khái niệm này lại trở thành chi tiết khiến anh rùng mình buồn nôn.

Phương Vân Lệ nằm trên giường bệnh, ngày qua ngày dung nhan càng thêm tiều tụy, hộ lý nói buổi tối Phương Vân Lệ thường rất đau đớn, Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ thấy mẹ lên cơn đau, nhưng đến những ngày cuối cùng gặp cậu, Phương Vân Lệ đã chẳng thể nói chuyện nhiều được nữa. Cuối cùng hô hấp vẫn dừng, y tá và bác sĩ chạy vào phòng bệnh, thực hiện các bước hồi sức theo quy trình rồi lắc đầu với cậu. Người chết bị đốt thành tro, thực ra cũng không phải tro, vẫn có trọng lượng.

18 tuổi Đàm Thiếu Tông đồng ý kết hôn với Khang Giai Nghiên, sau đó Đàm Khang thực hiện lời hứa đến nhà tang lễ lấy tro cốt của Phương Vân Lệ, sắp xếp chôn cất ở nghĩa trang. Đàm Thiếu Tông ôm hũ tro cốt, hai bàn tay lạnh ngắt, không nên sợ hãi bài xích, đó là mẹ mà, nhưng Đàm Thiếu Tông vẫn cảm thấy mình không thể ôm nổi, có khi giây tiếp theo cậu sẽ vung tay quăng vỡ mất.

Đàm Thiếu Tông cũng từng gặp qua cái chết vội vàng hơn, bạn tốt của Đàm Thiếu Tông, cũng là tai nạn giao thông, quên mất có phải là ngày mưa như hôm nay không rồi. Đàm Thiếu Tông không phải người nhà của cô, vậy nên khi gặp lại đã là ở đám tang, có người đưa vài nén hương cho Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông máy móc nhận lấy, cảm thấy tất cả mọi thứ đều vô cùng vô cùng không chân thực. Trong lúc ngơ ngẩn nén hương đã đốt cháy tóc mái Đàm Thiếu Tông, không nghiêm trọng lắm nhưng mùi tóc cháy khó chịu vẫn khiến mọi người chú ý, trong một chốc lát, dường như tất cả mọi người trong hội trường đều tạm quên đi nỗi bi thương và quay về thế giới bình thường.

Đàm Thiếu Tông lại nghĩ đến cuộc điện thoại của bệnh viện, thực sự rất giống cuộc gọi lừa đảo, Đàm Thiếu Tông chờ mong sau khi hỏi anh có quen biết Kỷ Ức Dương không, đầu dây bên kia sẽ hỏi tiếp rằng anh có đồng ý chuyển tiền viện phí cho Kỷ Ức Dương vào số tài khoản nào đó không, nhưng y tá lại báo thời gian và địa điểm diễn ra vụ tai nạn, hơn nữa còn nhắc anh nhanh chóng tới bệnh viện. Cô y tá toàn gọi y là “Kỷ Ức Dương”, không phải ngài Kỷ Ức Dương, cũng không chèn thêm chức vụ hay học vị gì phía trước, ở bệnh viện tất cả mọi người đều bình đẳng, Kỷ Ức Dương chỉ là Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương cũng giống như những bệnh nhân khác, cũng có thể chết bất cứ lúc nào.

Có người mặc quần áo phẫu thuật vào xanh lục thẫm bước ra từ cửa phòng phẫu thuật, chạy đến ấn nút thang máy xuống, thang máy không tới ngay, anh ta vội vã di chuyển, biến mất sau cánh cửa cầu thang bộ. Đàm Thiếu Tông không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng dáng vẻ lo lắng có thể là đã có chuyện gì đó không hay xảy ra trong phòng phẫu thuật; cũng có thể không phải chuyện không hay mà chỉ là phòng phẫu thuật tầng dưới cần anh ta giúp đỡ.

Lúc này thang máy tới muộn mới mở cửa, Đàm Thiếu Tông nhìn chằm chằm mặt đất không ngẩng đầu, có người trong thang máy gọi anh: “Đàm Thiếu Tông?”

Giọng người nói không lớn, dường như cất lên cùng lúc với tiếng chuông đóng thang máy. Vài giây sau âm thanh đó lại vang lên ở vị trí gần hơn, gọi tên anh lần nữa: “Đàm Thiếu Tông.”

Đàm Thiếu Tông thực sự tưởng mình đang gặp quỷ, nếu bị gọi tên đến lần thứ ba, liệu anh có chết theo luôn không? Anh ngẩng lên cực kỳ chậm, người trước mặt thoạt trông còn nghi hoặc hơn cả anh, hỏi anh: “Sao cậu lại ở đây?”

Mọi biểu cảm trên gương mặt Đàm Thiếu Tông đột ngột biến mất, anh đứng dậy, bước nhanh một bước về phía người kia: “Bởi vì tôi quen biết anh.”

Bởi vì Đàm Thiếu Tông nhận được cuộc điện thoại giống lừa đảo báo tin ngắn ngủi, có người hỏi anh, anh có quen biết Kỷ Ức Dương không, nếu quen biết Kỷ Ức Dương thì phải đến bệnh viện đi, bởi vì có khả năng Kỷ Ức Dương sắp chết rồi.

Nói xong câu đó Đàm Thiếu Tông bước ngược lại về phía phòng phẫu thuật, anh không nói một lời lướt qua người trước mặt, bước chân nhanh như bay, không hề giống dáng vẻ ung dung bình thản thường ngày mà giống như là sợ bị ai đó đuổi theo.

Cuối hành lang có cửa sổ, Đàm Thiếu Tông tựa vào tường ngồi sụp xuống, cả người rét run, giữa mỗi hơi thở anh đều phải ngừng lại một giây để hít thật sâu, anh vùi mặt giữa hai đầu gối.

Có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh anh.

Không ai phát ra âm thanh, đèn cảm ứng trên đầu đã tắt. Gương mặt ẩn trong bóng tối của Kỷ Ức Dương vẫ giữ vẻ hoang mang, Đàm Thiếu Tông vừa vội vàng tránh ra sau y, thậm chí còn đi nhìn màn hình tinh thể lỏng bên ngoài phòng phẫu thuật, một cái tên xa lạ, Kỷ Ức Dương không nhớ Đàm Thiếu Tông quen biết người này, vậy nên y không biết phản ứng kích động của Đàm Thiếu Tông là từ đâu ra.

Kỷ Ức Dương chú ý đến đôi tay đang che mặt của Đàm Thiếu Tông, y cho rằng Đàm Thiếu Tông định đứng dậy, vô thức đưa tay ra trước mặt Đàm Thiếu Tông.

Đàm Thiếu Tông ngẩng đầu nhìn y, chớp mắt hai lần rồi dời mắt nhìn sang hướng khác. Kỷ Ức Dương giải thích: “Sợ cậu nhìn không rõ.”

Đàm Thiếu Tông không biết vì sao Kỷ Ức Dương cứ nhớ kỹ chuyện nhỏ nhặt như vậy, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, Kỷ Ức Dương làm việc lớn không nên bỏ nhiều công sức cho chuyện nhi nữ tình trường* mới đúng. Rất nhiều năm trước Đàm Thiếu Tông đã nhìn thấy Kỷ Ức Dương và bạn trai ở New York, sau đó anh lại bắt gặp cảnh y chia tay người yêu trong nhà hàng, anh từng cho rằng Kỷ Ức Dương là kiểu người không dây dưa dài dòng, biết cách phóng khoáng dứt áo ra đi.

Đêm nay Kỷ Ức Dương không phải người có tư cách nói “sợ”, Đàm Thiếu Tông – nạn nhân chân chính bị nỗi sợ khống chế – đứng dậy, trong bóng tối, hô hấp của anh vẫn hết sức dồn dập, dường như đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng hiện thực trước mắt. Đàm Thiếu Tông thở hổn hển, trước tiên thăm dò hơi thở và nhịp tim Kỷ Ức Dương, sau đó dùng động tác buồn cười đưa tay lần lượt sờ mặt mũi, hai tay, xương sườn, eo bụng Kỷ Ức Dương.

Đàm Thiếu Tông lẩm bẩm: “Không đúng, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, y tá ở bàn tư vấn nói tình hình bệnh nhân nguy kịch.”

“Điện thoại? Sao họ…”

Lời chưa dứt đã bị nụ hôn của Đàm Thiếu Tông chặn đứng, không tính là hôn, bản chất đây là một hình thức khác của “cấu tôi một cái xem tôi còn sống không”. Đàm Thiếu Tông dùng quá nhiều lực, nhịp thở cũng không đúng, động tác cứ như đánh giặc, bầu không khí chẳng có chút lãng mạn nào.

Nụ hôn hỗn loạn và liều lĩnh này khiến Kỷ Ức Dương cảm thấy vô cùng quen thuộc, đây không phải lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông bất thình lình hôn y, có lẽ Đàm Thiếu Tông không biết cách kiên nhẫn chờ đợi thời cơ hôn môi.

Có thể thấy cảm xúc kỳ quái của Đàm Thiếu Tông đã ngừng lại.

Chưa đầy nửa tiếng Kỷ Ức Dương lại ngồi xuống trước mặt vị bác sĩ đó. Vài bệnh nhân chịu vết thương nhẹ từ vụ tai nạn giao thông đều đã được xử lý ổn thỏa, vất vả lắm bác sĩ mới rảnh rỗi, nào ngờ bệnh nhân đi rồi lại quay lại.

Kỷ Ức Dương muốn giải thích cho bác sĩ trước nhưng Đàm Thiếu Tông đã chặn lời y: “Bác sĩ, anh ấy đã làm xong hết các bước kiểm tra chưa?”

Môi Kỷ Ức Dương có vết rách, dưới nụ hôn hung hãn của Đàm Thiếu Tông, vết thương lại chảy ra chút máu. Kỷ Ức Dương đã giải thích qua cho Đàm Thiếu Tông lo lắng quá độ, xe y lái có hiệu suất an toàn cao hàng đầu, tốc độ lái xe cũng không nhanh, bản thân cú va chạm không tính là quá mạnh, hơn nữa túi khí đã bật ra kịp thời, mặt và cánh tay y chỉ có vài vết xước do túi khí nhưng bác sĩ đã xử lý ổn thỏa cả rồi. Máu mà Đàm Thiếu Tông nhìn thấy trên miệng y thực sự chỉ là vết thương ngoài da, chắc chắn không phải số mệnh y đã tận, nội tạng xuất huyết.

Nhưng Đàm Thiếu Tông vẫn phản ứng thái quá, kiên quyết đưa y đi xác nhận với bác sĩ một lần.

Bác sĩ xem lịch sử khám chữa bệnh của Kỷ Ức Dương trên máy tính: “Tôi nhớ rõ anh ấy không sao cả, cũng đã thực hiện hết các bước kiểm tra cần thiết rồi, trước mắt không có vấn đề gì. Cơ thể có chỗ nào không thoải mái à? Mấy hôm tới phải theo dõi cẩn thận, nếu có nôn mửa choáng váng phải lập tức tới tái khám.”

Đàm Thiếu Tông cố chấp: “Nhưng tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, vết thương ngoài da nhỏ xíu mà phải gọi điện thông báo ư? Y tá ở bàn tư vấn cũng nói tình hình bệnh nhân nguy kịch.”

“Đêm nay thực sự có quá nhiều bệnh nhân cấp cứu, có lẽ lúc gọi điện họ nhìn nhầm hồ sơ, bây giờ ngược lại thành ra anh đã giúp chúng tôi một việc, không biết người nhà bệnh nhân cấp cứu nào chưa được báo tin. Về lý, y tá bàn tư vấn sẽ không báo sai thông tin, anh có nói rõ ràng tên bệnh nhân không? Họ chỉ cho anh đi đâu?”

“Tầng bảy,” Đàm Thiếu Tông ấn tượng rất sâu, “Khoa Ngoại, phòng phẫu thuật số 2.”

Bác sĩ lại kiểm tra hồ sơ bệnh án thêm lần nữa, suy nghĩ trong chốc lát rồi vừa xem tên bệnh nhân vừa tìm lời giải thích hợp lý: “Có thể là do sốt ruột nghe nhầm rồi, anh ấy họ Kỷ mà đúng không, chắc y tá tưởng anh hỏi bệnh nhân ở tầng bảy*, tình cờ đêm nay cả tầng bảy chỉ có một phòng phẫu thuật hoạt động.”

Đàm Thiếu Tông thực sự không muốn thừa nhận cảm xúc dao động mãnh liệt của anh chỉ là vì nhầm lẫn không mong muốn.

Họ ngồi trong khu chờ khám bệnh đèn đuốc sáng trưng nhưng vô cùng vắng vẻ, khu vực nhỏ yên tĩnh này và sảnh cấp cứu hỗn loạn dưới tầng cứ như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Gói bông y tế đã mở nằm trong lòng bàn tay Đàm Thiếu Tông, sau khi kiểm tra vết thương trên môi Kỷ Ức Dương vì yêu cầu chuyện bé xé ra to của người nhà bệnh nhân, bác sĩ hết sức kiên nhẫn nhắc họ rằng trước đó Kỷ Ức Dương đã nhận bông y tế và cồn khử trùng rồi.

Mùi thuốc sát trùng trong không khí rất nồng nhưng lại khiến Đàm Thiếu Tông cảm thấy bình tĩnh và nhẹ nhõm đến lạ, cuối cùng anh cũng trở về đất bằng từ một nơi lung lay sắp đổ.

Kỷ Ức Dương không muốn bỏ lỡ cơ hội đêm nay, trước khi sự cố xảy ra y vốn đang đi tìm Đàm Thiếu Tông, vì hai sai lầm ngẫu nhiên liên tiếp nên đã đổi thành Đàm Thiếu Tông đến tìm y.

Hàng loạt vụ va chạm không ngừng diễn ra cùng lúc. Bác sĩ cấp cứu không thể lo liệu quá nhiều việc, trong lúc xếp hàng chờ khám Kỷ Ức Dương bị thương nhẹ còn có thời gian nghe điện thoại của trợ lý Sở. Buổi chiều y đột ngột rời cuộc họp rồi đi luôn không quay về, để lại vài công việc chưa giải quyết. Y đã giải quyết một phần qua điện thoại, bấy giờ chợt nhớ ra chưa liên hệ với công ty bảo hiểm xử lý sự cố đêm nay. Nghe tin vụ tai nạn, trợ lý Sở vô cùng sửng sốt, lúc ấy y thấy trợ lý Sở làm quá, nhưng giờ gặp được Đàm Thiếu Tông làm quá hơn cả thế nữa, y lại lợi dụng tình thế cường điệu hỏi: “Cậu sợ tôi chết à?”

Đàm Thiếu Tông không cần trả lời, đến bây giờ hô hấp và nhịp tim của Đàm Thiếu Tông vẫn chưa ổn định chính là đáp án.

Kỷ Ức Dương không định dung túng cho anh im lặng, đổi cách hỏi khác: “Vì sao cậu lại sợ tôi chết? Có giống lúc cậu sợ cá vàng chết không?”

Tất nhiên không thể đánh đồng người và cá vàng.

“Cậu có thích cá vàng không?”

Có lẽ Đàm Thiếu Tông cũng ý thức được cứ im lặng không đáp là không lịch sự, anh gật đầu rất nhẹ, tuy là chẳng đoán được tại sao Kỷ Ức Dương hỏi như thế.

“Em thích cá vàng, sợ cá vàng chết; em cũng sợ anh chết,” Kỷ Ức Dương ngừng lại một lát, để dành đủ chỗ trống, “Là như thế à?”

Đàm Thiếu Tông cúi đầu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Xin lỗi.”

Anh không điền vào chỗ trống Kỷ Ức Dương để lại cho anh, nhưng vốn dĩ cũng đâu cần nói rõ đáp án.

Lúc cho rằng Kỷ Ức Dương sắp chết anh đã nghĩ những gì? Ảnh chụp Kỷ Ức Dương sẽ được in đen trắng, không lâu trước đây anh mới chụp ảnh báo cáo thường niên cho Kỷ Ức Dương, căn chỉnh kích cỡ một chút có lẽ vẫn có thể tận dụng được cho dịp này, chẳng lẽ dấu hiệu của số mệnh đã xuất hiện từ khi ấy ư? Còn phải làm bia mộ cho Kỷ Ức Dương nữa, nhưng mà anh không có tư cách đề tên, thế nên không thể không đưa chuyện ly hôn ra ánh sáng, chẳng biết mọi người sẽ phản ứng thế nào. Nhưng dù phản ứng có ra sao Kỷ Ức Dương cũng sẽ không biết, anh còn không thể mở miệng nói ra những tâm sự cũ kỹ đó, không thể gỡ bỏ hiểu lầm, Kỷ Ức Dương không thể nào biết.

Anh không nói cho y, đáng lẽ anh nên nói cho y từ sớm, anh hẳn phải xin lỗi, bất kể thế nào anh cũng không nên đối xử với tình cảm của y như thế. Anh vô tình được yêu thích, đẩy nhầm người đến cuộc hẹn, tự cho là mình có quyền trừng phạt những kẻ khiến bản thân thất vọng và không thoải mái, nhưng thực ra anh đã khiến họ đánh mất niềm hạnh phúc và tình yêu lẽ ra dễ dàng có được.

Kỷ Ức Dương cười, sắp kết thúc một ngày đầy hỗn loạn, y chợt cảm thấy tâm tình vui sướng: “Anh tưởng anh định nói em yêu anh.”

“Em yêu anh.”

Dường như Đàm Thiếu Tông bật ra ba chữ này ngay lập tức, khi nói hai mắt anh vẫn không nhìn thẳng, khiến câu nói cứ như một loại phản ứng máy móc nào đó.

Đây quả thực không phải tâm trạng anh lúc này, thời điểm thích hợp nhất để nói chuyện tình yêu vốn không phải lúc này. Lần đầu tiên hẹn gặp cố vấn hôn nhân giá cao, anh từng hỏi: Làm thế nào để biết những điều ta đang cảm nhận được có phải là tình yêu hay không?

Thực ra Đàm Thiếu Tông không chỉ hỏi làm thế nào để xác nhận có người yêu anh, mà chính anh cũng không dám chắc liệu mình có đang yêu ai đó không.

Cảm xúc không thể giải thích với Kỷ Ức Dương trước giờ có tính là tình yêu không? Trong cửa hàng tiện lợi cửa mở gió lùa kia, đáng lẽ anh phải lấy hết can đảm nói ra, chắc khi đó chưa đến mức yêu, chỉ là thích hoặc là để ý, ít nhất là hối hận, hối hận không nên đùa cợt với lời mời của Kỷ Ức Dương ở Bangkok, nếu y chịu chấp nhận lời xin lỗi, họ có thể từ từ suy nghĩ về những bước tiếp theo và tương lai sau này; sau đó mơ màng kết hôn, rõ ràng không thổ lộ tình cảm nhưng trên giường lại hết sức hòa hợp, khi cao trào cũng từng nói vài lời to gan phóng túng vì khoái cảm sinh lý, những lúc như thế mà bàn chuyện tình yêu thì lại có vẻ dối trá; cho đến khi quay lại New York lần nữa, anh rời quán bar nhạc jazz không lời từ biệt, thực ra anh không thể không đi, Đàm Thiếu Tông sợ nếu ở lại thêm một phút nữa anh sẽ nói ra hết tất cả. Suýt chút nữa anh đã thổ lộ tất cả cảm xúc dao động và không thể nắm bắt từ khi bắt đầu, để cho Kỷ Ức Dương đoán xem rốt cuộc đó là gì.

Câu “em yêu anh” cứng nhắc rập khuôn, thậm chí còn chẳng có chút cảm xúc nào dường như đã bỏ bùa Kỷ Ức Dương, trong phút chốc không ai nói gì nữa.

Sự im lặng luôn vắt ngang giữa họ, nhưng hình như lúc này thực sự không còn lời nào thỏa đáng hơn sự im lặng nữa. Tuy ba chữ “em yêu anh” này mới xuất hiện trong cuộc nói chuyện của họ lần đầu tiên, nhưng thực chất tình cảm họ dành cho nhau đã bộc lộ từ rất nhiều năm trước, bây giờ chỉ cần quay đầu lại là thấy rõ.

Sau khi nói xong câu kia Đàm Thiếu Tông cứ liên tục sờ sờ túi áo, Kỷ Ức Dương biết anh tìm thuốc lá, y phá vỡ sự im lặng, nói: “Em bỏ hút thuốc thật rồi.”

Giọng nói mang ý than thở, giống như y thực sự cảm thấy đây là chuyện đáng tiếc.

Kỷ Ức Dương vào thẳng chủ đề: “Anh biết em là người nhận được chiếc bật lửa may mắn đó.”

Đàm Thiếu Tông đột ngột ngẩng đầu nhìn y.

Kỷ Ức Dương không định giấu anh: “Nói thật là không phải anh tự nhớ ra. Đồ Tô liên lạc với anh, cậu ta thấy rất có lỗi vì đã gây phiền phức cho em, muốn nhờ anh giúp đỡ em. Trước khi ngắt điện thoại đột nhiên cậu ta nói một câu như thế, tuy không có nhiều chi tiết, nhưng anh nghĩ như thế có nghĩa là em từng đến New York tìm anh, đúng không?”

“Bật lửa đâu?” Đàm Thiếu Tông hỏi.

Kỷ Ức Dương không ngờ anh sẽ truy cứu vấn đề này, chỉ có thể thành thật trả lời: “Lúc qua cửa kiểm tra an ninh về nước đã vứt đi rồi.”

Đàm Thiếu Tông hít một hơi sâu đầy kinh ngạc.

“Đây là ý trời, quá khứ không quan trọng,” Nói xong Kỷ Ức Dương cũng tự thấy lời này chẳng có sức thuyết phục, y bổ sung: “Nhưng anh đã mang hai thứ còn lại em để ở quán bar về.”

Đêm đã khuya, bấy giờ Đàm Thiếu Tông mới cảm thấy mệt mỏi sau một ngày họp hành và báo động giả, đêm nay đã có quá nhiều biến động, anh vốn không cần nói thêm nữa, nhưng sự mệt mỏi khiến anh có cảm giác tách biệt như đang say, giống như dù bây giờ có nói gì thì hôm sau vẫn có thể giải thích là uống say nói mớ. Anh nói: “Hồi thi đại học khó khăn lắm em mới được trên 100 điểm* tiếng Anh, lúc ấy đi New York một mình đúng là rất mạo hiểm.”

Anh bổ sung thêm một vài chi tiết vào lời kể của Đồ Tô, dù rằng thực ra anh cũng không thể hoàn toàn khôi phục tâm trạng như lúc đó. Khi đã có đoạn mở đầu, phần kể chuyện phía sau cũng không khó như anh tưởng tượng, thậm chí hình như anh còn quên mất Kỷ Ức Dương trước mắt cũng là một nhân vật tham gia vào câu chuyện cũ.

“…Hai người chọn sữa bò sau lưng em, nắm tay nhau lúc sang đường, trông anh có vẻ rất nhập tâm, cũng rất vui vẻ. Em không biết vì sao người ta có thể chuyển sang yêu người khác nhanh đến thế, em không thích những thứ có thể thay đổi. Giống như Đàm Khang ấy, lúc mẹ em còn, có một khoảng thời gian ông ta đối xử với em rất tốt, mẹ em mất, ông ta quyết định trở về bên gia đình, thế là em không xứng đáng có được chút yêu thương nào từ bố nữa… Anh đừng giận, không phải là em so sánh anh với ông ta. Em từng hận anh, chắc là hận khoảng ba giây, em nghĩ mẹ kiếp rốt cuộc anh nóng vội cái gì vậy chứ, đến muộn 20 phút không chờ được, chậm trễ một hai năm cũng không được.”

Kỷ Ức Dương suýt cười thành tiếng.

Giây trước mặt mũi vô cảm lo y sắp chết, giây sau cụp mí mắt nói xin lỗi, giây tiếp theo lại thú nhận ba trăm triệu giây trước từng hận y ba giây, tiết tấu của Đàm Thiếu Tông thực sự rất khó chống đỡ.

“Em làm anh cáu trước mà,” Kỷ Ức Dương cũng lôi chuyện cũ ra nói, “Tối hôm ấy lúc Đàm Thiếu Nhụy xuất hiện ở nhà hàng anh đã nghĩ mối tình đầu tiên của anh chết yểu rồi. Sau đó anh còn nghe tin em đính hôn.”

Kỷ Ức Dương không định bào chữa cho mối quan hệ cũ, nhưng cũng không muốn thảo luận quá chi tiết với Đàm Thiếu Tông, y lược bớt nói: “Người em thấy lúc đó là em trai của Lý Bác Ích, bọn anh ở bên nhau một năm rưỡi, chia tay trong hòa bình nhưng không thể tiếp tục làm bạn. Tính tình cậu ấy vô cùng ôn hòa, bọn anh chỉ cãi nhau đúng hai lần, một lần là vì chuyện sau khi tốt nghiệp anh có về nước không, lần còn lại là chia tay.”

Lần đầu tiên cãi nhau với Lý Bác Dụ là sau khi Khang Kiều tới New York không lâu. Khang Kiều đến mang theo tin Khang Giai Nghiên đính hôn với Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương nghĩ lúc nào y cũng thua Đàm Thiếu Tông, y hẹn hò với người khác, Đàm Thiếu Tông bỏ qua bước hẹn hò, một phát đính hôn luôn. Nhưng không phải vì giận dỗi nên y mới ở bên Lý Bác Dụ, nếu nghĩ như vậy dù chỉ một giây thì cũng là sỉ nhục cả hai bên.

Khi ấy Kỷ Ức Dương không hề nghĩ y và Đàm Thiếu Tông sẽ có bất cứ khả năng gì, nhưng Đàm Thiếu Tông là benchmark* kỳ dị, là cánh bướm tạo nên hiệu ứng bươm bướm*, trong lúc lơ đãng nhảy ra nhắc nhở Kỷ Ức Dương: Anh không rung động với người này 100% đâu.

Bởi vì không đến 100% nên lúc Lý Bác Dụ nói hy vọng y có thể ở lại Mỹ vì tương lai của cả hai, y đã nói thẳng với Lý Bác Dụ là không thể nào.

Nghe xong Đàm Thiếu Tông suy nghĩ một lát: “Chắc cậu ấy đã rất buồn nhỉ? Em từng thấy anh chia tay người khác ở nhà hàng, là cậu MC đài truyền hình đó, sau khi anh đi cậu ấy vẫn ngồi đó khóc. Nếu biết chuyện của anh và cậu ấy sớm hơn một chút, lúc đó em đã chẳng đồng ý kết hôn với anh. Khi nhìn thấy hai người trong nhà hàng, Đàm Thiếu Nhụy cũng ở đó, cô ta nói em giống mẹ em, đều chen chân vào chuyện tốt của người khác. Thực ra kể cả có vứt bỏ quá khứ thì mở đầu cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn hỏng bét. Có lẽ mở đầu thực sự rất quan trọng, giống như vì mở đầu quá tệ nên về sau dù có thế nào Đồ Tô cũng không thể tin tưởng Khang Kiều.”

Kỷ Ức Dương chưa bao giờ biết Đàm Thiếu Tông chú ý đến chuyện giữa y và Tôn Ngật, y nửa bào chữa nửa nhận sai: “Lúc đó thực ra anh và cậu ấy có rất ít cơ hội gặp mặt, tình cảm là thật nhưng cậu ấy cũng có tham vọng riêng, vốn dĩ anh chưa chắc và cũng không nên được xếp trên sự nghiệp của cậu ấy. Chia tay là chuyện sớm muộn, tất nhiên cách thức xử lý của anh khi đó chưa thực sự tốt. Tuy vậy hết sức lạ lùng là lúc không nghe thấy tên em anh có thể sống rất bình tĩnh, nhưng một khi đã nghe là anh sẽ bắt đầu đưa ra những quyết định rối loạn. Chuyện như tình yêu thực sự không thể đong đếm, nhưng cũng không thể khống chế cán cân nghiêng về bên nào. Anh không phủ nhận anh ích kỷ, anh muốn chọn điều quan trọng với anh hơn.”

“Tất nhiên rồi, anh là người thực hành tinh thần Olympic mà,” Đàm Thiếu Tông luôn có hình dung kỳ lạ như thế: “Em không nghĩ em sẽ kết hôn. Lúc xác nhận mình là người đồng tính em đã rất vui, không cần kết hôn, cũng không cần ai hứa hẹn xa vời sẽ kết hôn với em. Trước khi mất lúc nào mẹ em cũng mong sau này được chôn cất chung với Đàm Khang, bởi vì cả đời không có được hôn nhân nên dù chết mẹ cũng muốn tranh giành danh phận. Nhưng lúc đăng ký ở tòa thị chính em vẫn rất vui vẻ, chắc là do có cảm giác nghi thức, bầu không khí khi ấy khiến người ta rất dễ có một chút kỳ vọng vào cuộc sống hôn nhân.”

“Trước đây em chưa bao giờ nhắc tới,” Kỷ Ức Dương nói: “Chuyện của mẹ em, chuyện khi em còn nhỏ, thậm chí trước hôm nay anh còn không biết người nhà họ Đàm đối xử với em tồi tệ đến thế, anh cho rằng Đàm Thiếu Nhụy chỉ nói miệng vậy thôi.”

Đàm Thiếu Tông lắc đầu: “Thực ra em có thể hiểu họ, tuy là em không thể tha thứ. Trong căn nhà đó, ngoại trừ Đàm Khang, tất cả mọi người đều là người tổn thương muốn tổn thương người khác, suy cho cùng bà Đàm cũng chỉ là một kẻ lụy tình. Hôm Hựu Chỉ họp cuối năm em đã gặp Tùng Dương, em nghĩ nếu tai tiếng của anh và cậu ta là sự thật, chưa chắc em có thể nhân từ được như bà Đàm đối xử với mẹ em khi trước. Nếu anh đưa con riêng với người khác về nhà, có khi em còn hét chói tai hơn cả Đàm Thiếu Nhụy lúc đó ấy chứ.”

Kỷ Ức Dương nói: “Không có chuyện đó. Nếu bây giờ em không còn ghét hôn nhân nữa, chúng ta có thể đi New York bất cứ lúc nào cũng được.”

“Được rồi, dừng lại đi,” Đàm Thiếu Tông trở về với kiểu nói chuyện không lựa lời thường ngày, “Không biết vì sao em cứ cảm thấy anh đã chết, nếu không em đã chẳng nói nhiều như thế. Hôm nay nói đến đây là đủ rồi, tuyệt đối đừng lan truyền cũng đừng diễn giải quá mức, xấu hổ lắm. Trước tiên anh cứ về nhà ngủ một giấc đi, chuyện khác ngày mai hẵng nói. Để em tính xem, ngày mai anh chính là Kỷ Ức Dương 3.0.”

Họ chờ taxi trước cổng bệnh viện. Hình như y tá ở bàn tư vấn đã thay ca, nơi vừa hỗn loạn đang có khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi, ít nhất chưa có thêm bệnh nhân cấp cứu hay tai nạn ngoài ý muốn nào nữa.

Bây giờ đã là cuối xuân, gió đêm cũng trở nên nóng ẩm. Hai người đứng sát nhau, ống tay áo sơ mi của Kỷ Ức Dương chạm vào cánh tay mặc áo ngắn của Đàm Thiếu Tông, chất vải khiến Đàm Thiếu Tông rất nhớ tấm chăn mềm mại của anh.

Đàm Thiếu Tông thực sự rất mệt mỏi nhưng lại có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, anh nghĩ có lẽ khoảnh khắc này chính là “say giấc xuân mà sáng chẳng hay”.

———————

Chú thích:

1) Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: mối tình dài của người con gái làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng. (Lê Văn Hoè trong “Truyện Kiều chú giải”)

2) Họ Kỷ /qí/ và số 7 /qī/ phát âm gần giống nhau.

3) Bài thi đại học môn tiếng Anh ở Trung Quốc có điểm tối đa là 150. Gắng lắm mới được trên 100 có thể hiểu là gắng lắm mới thi được trên 6,67 điểm bên mình:’>

4) Benchmark: Trong lĩnh vực kinh tế, Benchmark (điểm chuẩn) là một tiêu chí chuẩn dùng để so sánh tình hình hoạt động giữa các doanh nghiệp khác nhau nhưng có hoạt động lĩnh vực tương tự nhau. Hoặc giữa những bộ phận khác nhau trong cùng một công ty.

5) Hiệu ứng bươm bướm (hiệu ứng cánh bướm): thuật ngữ ẩn dụ cho triết lý: “Một hành động nhỏ, sự kiện nhỏ có thể dẫn tới kết quả/hậu quả bất ngờ lớn sau đó. Thậm chí là thay đổi cả một cuộc đời ai đó hoặc cả lịch sử.”

Về nguồn gốc, hiệu ứng cánh bướm là một khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn. Trong quá trình tính toán, những thay đổi của biến số trong lúc nhập dữ liệu giúp dự báo thời tiết đã khiến Edward Lorenz bất ngờ. Bởi từ những thay đổi nhỏ của nhiệt độ không khí, tốc độ gió đã ảnh hưởng đến kết quả dự báo thời tiết cuối cùng. Từ đó, ông đưa ra câu nói nổi tiếng: “Một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.”

6) Say giấc xuân mà sáng chẳng hay: câu đầu bài thơ “Xuân hiểu” (Buổi sáng mùa xuân) của Mạnh Hạo Nhiên thời Đường.

Dịch thơ: Vũ Trí Viễn

“Say giấc xuân mà sáng chẳng hay

Bình minh chim hót khắp đó đây

Đêm qua mưa gió về đâu thấy

Biết hoa đã rụng ít hay đầy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.