Ông Khải bước vào phòng của Thư Thư với gương mặt không vui. Bà Ngọc ngồi khép nép bên chồng, mắt bà di chuyển để xem căn phòng đẹp của Thư, từ lâu bà nghe chứ chưa hề đến.
Trên bàn nhỏ, tấm ảnh của ông Khải và mẹ của Thư chụp ngày mới cưới nhau, chứng tỏ cô luôn nghĩ đến hạnh phúc gia đình của mình. Bất chợt bà nhìn sang chồng, thì ra ông cũng đang để mắt trên khung cảnh ấy. Thư đặt hai ly nước trước mặt ông bà, gợi ý:
- Chẳng lẽ ba lên đây để nhìn ảnh mà tưởng nhớ đến hạnh phúc đã bị đỗ vỡ ngày ấy sao? Có nuối tiếc hay áy náy thì tất cả cũng đã qua rồi.
Ông thở dài, trầm giọng hướng về Thư.
- Ba muốn biết con và Quốc Huy quen nhau bao lâu rồi. Suy nghĩ kỹ rồi hãy nói. Ba ghét nhất là gian dối.
- Người thật sự muốn biêt"" quan hệ của anh Huy và con là ba sao?
- Dĩ nhiên rồi, vì con là cốt nhục của ba, ba muốn biết vấn đề ấy không được sao? Hay con có gì mờ ám muốn giấu ba?
Ánh mắt chăm chú đáng ghét và khuôn mặt đầy son phấn của bà Ngọc khiến giọng Thư lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn bao giờ hết:
- Hai mươi mấy năm qua, ba mới có dịp nhìn lại, quan tâm đến đứa con bị lãng quên này sao? Con không tin.
Ông gạt ngang, vẻ lạnh nhạt không kém:
- Đừng nói nhiều, ba không có thời gian. Hãy trả lời cho ba đi.
Thư liếc về bà cười nhẹ:
- Con và Huy thật sự yêu nhau. Con yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xua-nguoi-cu/98201/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.