Đối mặt Hàn lão thái vô cớ gây rối, Hàn lão ngũ có chút bất đắc dĩ. “Nương, ý ta không phải vậy!”
Hàn lão thái xua xua tay, vẻ mặt không vui, “Được rồi, đừng nói nhiều, ngươi nha chính là cưới tức phụ liền quên nương!”
“……”
“Còn muốn đi nấu cơm hay không, cả ngày đều ồn ào, ồn ào, đến nỗi lỗ tai ta đều sắp bị các ngươi làm điếc!” Hàn lão cha cầm tẩu thuốc bước chân ra ngoài, nhìn mấy người Hàn lão thái hừ lạnh vài tiếng.
Hàn lão thái đảo mắt không dám phản bác Hàn lão cha, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Ứng Mai cùng Phan thị liếc mắt một cái.
“Cha, ta đây liền đi nấu cơm!” Phan thị nói, tay lôi kéo Hàn Ứng Mai vào phòng bếp.
Phan thị đứng cạnh bệ bếp thuần thục xào rau, Hàn ứng mai ngồi ở bên cạnh lò, chỉnh lửa cho Phan thị.
Đôi mắt hai người đều có chút hồng hồng.
“Nương……” Hàn Ứng Mai giọng có chút ngắt quảng gọi một câu.
“Nương biết ngươi chịu khổ, đều là nương không có bản lĩnh, không thể sinh được đứa con trai cho Hàn gia. Mai nhi ngoan, đừng giận nãi ngươi.”
“Nương, ta không sao, ta chỉ cảm thấy ngươi uỷ khuất, nãi nói ngươi như vậy, ngươi……” Hàn Ứng Mai lời nói đến bên miệng, có chút nức nở.
Phan thị dừng lại động tác trên tay một chút, thở dài, nói: “Đừng nói nữa, nếu để nãi ngươi nghe được thì không tốt!”
Hàn Ứng Mai gật gật đầu.
Nhìn mẫu thân nhà mình khuôn mặt khô gầy tiều tụy, nàng trong lòng phi thường không dễ chịu.
Trong đầu lại vang lên câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/574601/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.