Mùi thơm của thịt thỏ đảo quanh bệ bếp, Hàn lão thái hít hít cái mũi.
Nha đầu này nấu ăn mùi vị cũng quá thơm.
“Tuyết nha, ngươi lại múc cho nãi nãi một chén đầy thịt thỏ!” Hàn lão thái giọng điệu như mệnh lệnh, phảng phất như là chuyện đương nhiên.
Hàn Ứng Tuyết không khỏi cười lạnh.
Phỏng chừng là Hàn lão ngũ không dám ăn mảnh, đem thịt thỏ đưa ra cho Hàn lão thái.
Bất quá Hàn lão thái cũng thật tài, ăn xong lại dám đến đây đòi nữa, chậc chậc da mặt cũng quá dày rồi.
Hàn Ứng Tuyết mặt vô biểu tình nói, “Không có, nãi, ngươi vẫn là trở về đi thôi!”
Hàn lão thái hừ lạnh một tiếng, hướng Hàn Ứng Tuyết liếc mắt một cái. Đôi mắt nhìn chằm chằm bệ bếp nói: “Tuyết nha, trên bệ bếp đang đặt thứ gì? Không phải là thịt thỏ sao?”
“Không phải!”
“Chưa thấy qua người nào không có lương tâm như ngươi, nãi ngươi nhìn cũng đủ biết, còn dám nói không phải.” Hàn lão thái vô cùng không vui nói.
Sau đó cũng không chờ Hàn Ứng Tuyết đồng ý, trực tiếp vòng qua Hàn Ứng Tuyết, duỗi tay muốn mở cái nắp ra, nhìn thử trong nồi rốt cuộc là có cái gì.
“Nãi, ngươi đây là muốn làm gì!” Hàn Ứng Tuyết quát.
“Ta muốn làm gì? Ngươi còn dám quản ta làm gì! Ta chính là muốn nhìn xem bên trong có thịt thỏ hay không. Ứng Kiệt cùng gia của ngươi còn muốn ăn. Ngươi còn không mau đem thịt thỏ múc ra đưa qua cho bọn họ.”
“Nãi, ta đã phân gia. Nói một câu không dễ nghe. Ta cho dù có đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/574580/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.