Chương trước
Chương sau
“Ngươi làm dơ quần áo của ta!” Triệu Tử Văn chỉ vào quần áo bị ướt của mình nói.
Hàn Ứng Tuyết chân mày nhíu lại một cái, có chút bất mãn nói.
“Ta nói ngươi đầu óc có phải hỏng rồi không? Vừa rồi chính là ngươi lén lút đứng sau lưng ta, ta quay người lại đầu còn đụng phải người ngươi đâu, ta đã không trách tội ngươi. Ngươi lại dám đứng ở đây cáo trạng!” Hàn Ứng Tuyết chống eo, hùng hổ đối với Triệu Tử Văn.
Hàn Ứng Tuyết trước kia nổi danh trong thôn là ngốc tử, cho nên mức độ nổi tiếng của Hàn Ứng Tuyết, Triệu Tử Văn làm sao có thể không biết.
Mới vừa rồi hành động dùng cây bắt cá của Hàn Ứng Tuyết toàn bộ rơi vào trong mắt Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn thấy vậy kinh ngạc không thôi, trước giờ chưa thấy ai lợi hại như vậy, dùng cây đâm vài cái vào trong nước lại bắt được cá.
Đồng thời, Triệu Tử Văn đối Hàn Ứng Tuyết cũng là tràn ngập tò mò. Nàng không phải bị ngốc sao? Làm thế nào lại lợi hại như vậy?
Chính là trong lòng có chút tò mò, Triệu Tử Văn mới ở thời điểm bản thân cũng không phát giác tới gần chỗ Hàn Ứng Tuyết.
Hiện tại thấy Hàn Ứng Tuyết nói chuyện với hắn bằng giọng điệu hùng hổ như vậy, sửng sốt một lát.
Đây là Hàn Ứng Tuyết sao? Người này không phải là ngốc tử sao?
“Ngươi…… Dù sao ngươi cũng làm dơ quần áo của ta, chính là ngươi không đúng!” Triệu Tử Văn không vui nói.
“Ha hả!” Hàn Ứng Tuyết tuy rằng đang cười, chính là tươi cười làm người khác không khỏi có chút sợ hãi.

Hàn Ứng Tuyết đến gần Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?” Triệu Tử Văn nhìn kỹ Hàn Ứng Tuyết, không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Muốn làm gì?” Hàn Ứng Tuyết cười nhạo một tiếng. “Nếu ngươi đã nói là ta không đúng, ta đương nhiên là đối với ngươi phụ trách!”
“Phụ trách…… Ngươi đối với ta phụ trách thế nào?” Triệu Tử Văn lắp bắp nói.
“Hắc hắc, đương nhiên là cởi quần áo ngươi ra nha?” Hàn Ứng Tuyết nói, vươn đôi tay ra quỷ dị đụng vào người Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn sợ tới mức cả người đều trở nên căng thẳng. Vốn định trốn thoát khỏi ma trảo của Hàn Ứng Tuyết, lại phát hiện, tay của cô gái này nhìn nhỏ vậy nhưng sức lực lại lớn vô cùng. Hắn thân là một đại nam nhân, lại bị nàng đối đãi như tiểu hài tử.
“Ngươi…… Ngươi…… Những lời lẽ này, ngươi thân là một nữ tử lại dám nói những lời lẽ vô liêm sĩ như vậy! Ngươi……” Triệu Tử Văn khiếp sợ nhìn Hàn Ứng Tuyết, đồng thời trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Hắn từ nhỏ đọc tứ thư ngũ kinh, trong óc đã quy định là nữ tử phải tam tòng tứ đức. Hiện giờ Hàn Ứng Tuyết lại nói bừa bãi như vậy, đối bọn họ những người đọc sách mà nói. Đích xác là một thứ không thể chấp nhận được.
“A!” Hàn Ứng Tuyết hừ lạnh một tiếng. “Ta như thế nào mà không biết liêm sỉ, ngươi ở đây nói rõ ràng cho ta!” Hàn Ứng Tuyết một phen níu cổ áo Triệu Tử Văn, bày ra bộ dáng nếu ngươi không nói rõ ràng ta liền không bỏ qua cho ngươi.
Tuy rằng Hàn Ứng Tuyết so với Triệu Tử Văn thấy hơn một cái đầu, những Triệu Tử Văn vẫn bị nàng kìm chế không thoát ra được.
“Ngươi…… Ngươi một nữ tử, như thế nào có thể nói cởi quần áo của ta? Ngươi nói, ngươi đây không phả không biết liêm sĩ thì là cái gì……”
Hàn Ứng Tuyết một bên nghe, một bên gật gật đầu.

“Mới vừa rồi là không phải ngươi nói ta làm dơ quần áo ngươi sao?” Hàn Ứng Tuyết hỏi ngược lại.
Hàn Ứng Tuyết hỏi vấn đề này làm Triệu Tử Văn sửng sốt một chút,trong lòng không biết nàng lại muốn như thế nào.
“Đúng vậy……”
“Có phải hay không ngươi nói ta không đúng?”
“Phải……”
“Tốt, nếu ngươi đã nói ta không đúng, ta đương nhiên đối với ngươi phụ trách a, ta làm dơ quần áo của ngươi, ta đương nhiên là giúp ngươi đem quần áo cởi ra, sau đó trở về giặt sạch cho ngươi nha! Như thế nào, những lời này nói ra lại biến thành ta không biết liêm sỉ?” Hàn Ứng Tuyết hừ lạnh một tiếng, một phen đẩy Triệu Tử Văn ra.
Triệu Tử Văn bị Hàn Ứng Tuyết nói nhất thời không thể phản bác được gì.
“Nếu là muốn ta giặt, hiện tại ngươ liền đem quần áo cởi ra, đừng ở đây nói lời vô nghĩa bằng không ta cần phải đi rồi, không thời gian ở đây cùng ngươi dài dòng.”
“……”
Triệu Tử Văn lắc lắc đầu, nữ nhân này bá đạo hung hăng như vậy, hắn làm sao dám trêu chọc.
“Được, nếu đã không có việc gì, ta đây liền đi về trước.” Hàn Ứng Tuyết đối với Triệu Tử Văn cười, xách theo cá trích, hừ một tiếng, một bộ sung sướng bộ dáng hướng tới trong thôn đi.
Triệu Tử Văn bị Hàn Ứng Tuyết bỏ lại ở sau, ngây ngốc nhìn bóng dáng Hàn Ứng Tuyết rời đi, trong lòng không khỏi hiện lên vài tia cảm giác lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.