“Ngươi làm dơ quần áo của ta!” Triệu Tử Văn chỉ vào quần áo bị ướt của mình nói.
Hàn Ứng Tuyết chân mày nhíu lại một cái, có chút bất mãn nói.
“Ta nói ngươi đầu óc có phải hỏng rồi không? Vừa rồi chính là ngươi lén lút đứng sau lưng ta, ta quay người lại đầu còn đụng phải người ngươi đâu, ta đã không trách tội ngươi. Ngươi lại dám đứng ở đây cáo trạng!” Hàn Ứng Tuyết chống eo, hùng hổ đối với Triệu Tử Văn.
Hàn Ứng Tuyết trước kia nổi danh trong thôn là ngốc tử, cho nên mức độ nổi tiếng của Hàn Ứng Tuyết, Triệu Tử Văn làm sao có thể không biết.
Mới vừa rồi hành động dùng cây bắt cá của Hàn Ứng Tuyết toàn bộ rơi vào trong mắt Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn thấy vậy kinh ngạc không thôi, trước giờ chưa thấy ai lợi hại như vậy, dùng cây đâm vài cái vào trong nước lại bắt được cá.
Đồng thời, Triệu Tử Văn đối Hàn Ứng Tuyết cũng là tràn ngập tò mò. Nàng không phải bị ngốc sao? Làm thế nào lại lợi hại như vậy?
Chính là trong lòng có chút tò mò, Triệu Tử Văn mới ở thời điểm bản thân cũng không phát giác tới gần chỗ Hàn Ứng Tuyết.
Hiện tại thấy Hàn Ứng Tuyết nói chuyện với hắn bằng giọng điệu hùng hổ như vậy, sửng sốt một lát.
Đây là Hàn Ứng Tuyết sao? Người này không phải là ngốc tử sao?
“Ngươi…… Dù sao ngươi cũng làm dơ quần áo của ta, chính là ngươi không đúng!” Triệu Tử Văn không vui nói.
“Ha hả!” Hàn Ứng Tuyết tuy rằng đang cười, chính là tươi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/262279/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.