“Tỷ, một mình ta một cái trứng gà cũng ăn không hết, chúng ta một người một nửa được không?” Hàn Ứng Hà kẹp lên nửa cái trứng gà, bỏ vào trong chén Hàn Ứng Tuyết .
Những người khác khả năng không biết, nhưng thời điểm Hàn Ứng Tuyết nấu mì sợi, nàng đứng ở một bên nhìn. Hàn Ứng Tuyết tổng cộng chiên có bốn cái trứng gà, bọn họ ba cái đệ muội một người một cái, Triệu thị một cái. Cho nên, kỳ thật Hàn Ứng Tuyết không có ăn trứng gà.
Bất quá nàng cũng không muốn đem điều này nói ra.
Hàn Ứng Hà nhìn Hàn Ứng Tuyết chớp chớp mắt.
Hàn Ứng Tuyết bị bộ dáng nghịch ngợm của cô gái nhỏ này chọc cười. Trong lòng nàng biết nàng ấy quan tâm người tỷ tỷ này, cho nên trong lòng dân lên một chút ấm áp.
Loại cảm giác ấm áp này kiếp trước này chưa từng trải qua.
“Tốt, giúp ngươi ăn!” Hàn Ứng Tuyết cười cười.
Người một nhà bởi vì ăn mì sợi mỹ vị mà vui sướng không thôi, ai cũng phi thường thỏa mãn.
Hàn Ứng Võ ăn xong liền có chút lưu luyến liếm liếm cái chén.
“Nếu về sau có thể ăn mì sợi lần nữa thì tốt biết mấy”
“Sẽ!” Hàn Ứng Tuyết sờ sờ đầu Hàn Ứng Võ, an ủi nói: “Yên tâm đi, về sau có tỷ ở đây, bảo đảm cho các ngươi ăn sung mặc sướng!”
Thời điểm buổi chiều, sau khi làm xong hết công việc nhà, Hàn Ứng Tuyết quyết định đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn.
Thôn Hàn Ứng Tuyết ở tên là Trường Phong thôn, phía sau là một ngọn núi kéo dài hàng ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/262273/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.