“Tuyết Nhi, ngươi đều không có tiến vào phòng bếp, thật sự sẽ nấu được sao?” Triệu thị hỏi.
“Không ăn qua thịt heo những cũng đã thấy heo chạy? Nương, ngươi cứ yên tâm, cơm trưa giao cho ta đi, ngươi mau đi nghỉ ngơi, bằng không ta sẽ tức giận!”
Hàn Ứng Tuyết nói xong, bày ra vẻ mặt tức giận.
Triệu thị thấy Hàn Ứng Tuyết kiên trì như vậy, nói: “Vậy được rồi, nếu làm không được, thì hô lên một tiếng, biết không?”
“Biết rồi, biết rồi, ngươi mau đi nghỉ ngơi!”
Vương Thạch Đầu đưa tới một mớ rau xanh, còn có mười cái trứng gà.
Hàn Ứng Tuyết thấy Triệu thị khuôn mặt vàng như nến, rõ ràng là do thiếu chất dinh dưỡng. Còn có mấy cái đệ muội cũng giống vậy.
Kỳ thật Triệu thị diện mạo, ngũ quan còn tính tinh xảo, nếu có thể dưỡng thành châu tròn ngọc sáng, khẳng định là một đại mỹ nữ. Chẳng qua cuộc sống trôi qua ở nông thôn, làm mặt nàng có chút tang thương, nhìn không ra mỹ quang được ẩn giấu.
Hiện giờ còn đang mang thai, phải hảo hảo bồi bổ.
Mấy cái đệ muội thì càng không cần phải nói, lớn lên giống như hạt đậu.
Bản thân nàng, còn không có nhìn thấy qua, bất quá không cần suy đoán, cái thân thể này, khẳng định cùng mấy cái đệ muội không sai biệt lắm.
Ai…… Xem ra nàng về sau phải cố gắn kiếm tiền, mua một ít đồ bổ về cho cả gia đình.
Tới gần giữa trưa, Hàn Ứng Tuyết quyết định trước tùy tiện nấu đại một món.
Đem đồ ăn trong rổ lấy ra dự định giữa trưa nấu mì sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/262271/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.