“Canh, ngươi đang sợ hãi sao?” Hi Triệt nhìn phía hai tay Hàn Canh bởi vì nắm quá chặt mà run nhè nhẹ.
“Triệt, ngươi tin ta hay tin hắn?” Hàn Canh đối mặt Hi Triệt nói.
“Canh, ngươi hôm nay thật kỳ lạ.” Hi Triệt ngiêng đầu, không biết hắn đang nói cái gì.
“Triệt, ngươi nói ta biết.” Hàn Canh nôn nóng nắm tay Hi Triệt.
“Đương nhiên là ngươi rồi, đồ ngốc.” Hi Triệt nghịch ngợm le lưỡi làm mặt quỷ “Canh ngốc, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi.”
“Triệt.” Hàn Canh không nén được bản thân sợ hãi, ôm eo Hi Triệt, chặt chẽ ôm y vào lòng.
“Canh?” Hi Triệt thật sự không hiểu vì sao Hàn Canh lại sợ hãi như vậy, nhưng hiện giờ, y không muốn hỏi. Y chỉ muốn để cho chính mình hoàn toàn nhập vào trong lòng Hàn Canh, hưởng thụ cơ thể ấm áp cùng tiếng tim đập của Hàn Canh.
Đột nhiên ngực Hi Triệt trở nên đau đớn, y vội vàng đẩy Hàn Canh ra gắt gao ôm ngực mình, khổ sở cơ hồ như không thở nổi.
“Triệt, làm sao vậy?” Hàn Canh vội vàng đỡ lấy Hi Triệt, ôm vào trong ngực, nhẹ thi triển khinh công, bay về phía Y Lan Các.
Y Lan Các
“Thủy Nguyên, ngươi có biết Hi Triệt bị sao không?” Hàn Canh lo lắng nhìn về phía Hi Triệt nằm trên giường gương mặt tái nhợt.
“Hàn Canh, ngươi theo ta ra ngoài một chút.” Thủy Nguyên buông ra tay Hi Triệt, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Rốt cuộc là làm sao, ngươi có nói hay không!” Hàn Canh vô cùng lo lắng nhìn Thủy Nguyên từ đầu đến cuối chưa nói một câu.
“Hi Triệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-triet-dong-nhan-yeu-tinh-giai-nhan/196310/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.