Chương trước
Chương sau
Cái gì?” Hi Triệt vỗ bàn đứng lên “Tại Trung, Tại Trung bị bắt cóc?”
“Thiếu gia, trước bình tĩnh một chút. Tin tức bên ngoài không chính xác như vậy, xin thiếu gia yên tâm. Đợi thuộc hạ tra xét.” Hàn Canh vô cùng cung kính hướng Hi Triệt tự thuật.
“Bình tĩnh, ngươi muốn ta làm sao bình tĩnh.” Hi Triệt cuống quít ở trong viện đi tới đi lui “Tại Trung là đệ đệ duy nhất của ta. Nó bị bắt cóc, ngươi bảo ta làm sao không lo lắng.”
“Thiếu gia, không cần lo lắng. Thuộc hạ tự có biện pháp.” Hàn Canh tận lực trấn an tâm tình Hi Triệt, giảm bớt thời gian.
“Không được, ta nhất định phải đi cứu hắn.” Kim Hi Triệt tức giận vỗ bàn, đứng dậy trở về phòng thu thập hành lý.
“Thiếu gia, việc này trọng đại. Ta đã đáp ứng lão gia phải bảo vệ ngươi, xin thiếu gia đừng làm ta khó xử.” Hàn Canh đứng dậy giữ chặt tay Hi Triệt.
“Lão gia, lão gia. Cha ta đã qua đời, hết thảy mọi chuyện trong nhà đều phải nghe ta an bài.” Kim Hi Triệt nghĩ đến đây liền vô cùng tự trách, nếu không phải bản thân tùy hứng không đi Giang Nam giao hàng, sẽ không làm Tại Trung thân nhập hiểm cảnh, làm ca ca như y thật sự là vô cùng thất bại.
“Ai.......” Hàn Canh thở dài “Nếu thiếu gia nhất định kiên trì muốn đi, thuộc hạ cũng cùng đi với người,”
“Cái gì? Ngươi......” Hi Triệt không khỏi lắp bắp, từ trước đến nay gặp phải loại chuyện này, Hàn Canh luôn là trái ngăn phải chặn, nhưng này...... “Được, ngươi đã đáp ứng đi cùng ta, không được phép nuốt lời.” Hi Triệt vô cùng tin tưởng tươi cười với Hàn Canh.
“Vâng, thuộc hạ sẽ dốc toàn lực mà làm.” Hàn Canh cũng cười với Hi Triệt.
Hi Triệt không khỏi nhìn đến ngây người, không lâu trước đây, Hàn Canh chính là dùng nụ cười thế này bắt giữ tâm y. Nhưng hiện giờ......
Hi Triệt xoay người che giấu mất mát của mình, bước nhanh vào phòng.
“Hi Triệt......” Hàn Canh khẽ gọi, đã có bao lâu chưa gọi tên y, đã có bao lâu không ôm lấy y, đã có bao lâu không được hôn y. Hàn Canh nhớ y nhớ đến sắp điên rồi. Nhưng mà, hắn biết bản thân không thể làm vậy. Hi Triệt vĩnh viễn là thiếu gia của hắn. Nghĩ đến đây, Hàn Canh nhanh chân rời khỏi Thúy Trúc Cư.
“Thủy Nguyên, chúng ta muốn đi Giang Nam cứu Tại Trung. Xin cáo biệt tại đây.” Hi Triệt hy vọng trước khi đi tạm biệt bằng hữu của mình, nhìn thấy Hàn Canh đen mặt, Hi Triệt không khỏi cảm thấy tâm tình rất tốt.
“Tại Trung, hắn thế nào?” Thủy Nguyên lo lắng hỏi. Từ khi Tại Trung đi Giang Nam giao hàng đã qua không ít thời gian cũng chưa gặp lại hắn, không biết hắn....... Chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì rồi?
“Ai, nói ra thì dài dòng lắm.” Hi Triệt bất đắc dĩ cười “Đều do ta, làm ca ca không tẫn trách.”
“Đừng nói như vậy.” Nhìn  Hi Triệt bộ dáng thương tâm hắn trong lòng cũng vô cùng thống khổ “Nếu Hi Triệt ngươi không chê, ta có thể cùng đi với các ngươi hay không?”
“Cái gì?” Hàn Canh thiếu chút nữa mất phong độ phun trà trong miệng ra ngoài “Thủy Nguyên công tử, chuyến này sinh tử chưa biết, nếu ngài đi, chẳng phải là quá mức mạo hiểm.”
“Không, lời ấy sai rồi.” Thủy Nguyên có chút buồn cười nhìn Hàn Canh mặt tức giận đỏ bừng “Sợ công tử chê cười, Thôi mỗ tự nhận tinh thông nhân tế (1). Ta nghĩ, việc này hẳn là có thể giúp ích một chút.”
“Tốt tốt.” Kim Hi Triệt vui vẻ nhào về phía Thủy Nguyên “Nếu Thủy Nguyên có thể đi cùng chúng ta, thật sự là không gì tốt bằng.”
Hàn Canh thấy một màn như vậy thiếu chút nữa muốn lật bàn. Yêu tinh này, cư nhiên trước mặt ta giở trò cùng kẻ khác ôm ôm ấp ấp.
Thủy Nguyên thụ sủng nhược kinh(2) thiếu chút hôn mê, không chút chú ý tới Hi Triệt ánh mắt giảo hoạt.
“Thiếu gia, thỉnh tự trọng.” Hàn Canh sắc mặt xanh mét lôi Kim Hi Triệt từ trên người Thôi Thủy Nguyên xuống. Yêu tinh này, sao lại khác thường như vậy?
Hi Triệt tựa như không có nghe thấy lời Hàn Canh tiếp tục lôi kéo tay Thủy Nguyên làm nũng “Nguyên, đi cùng chúng ta nha!” Hi Triệt lúc này đẹp không sao tả xiết, làm ai thấy qua đều muốn chiếm hắn thành của mình.
“Được, ta cùng đi với các ngươi.” Thủy Nguyên vui vẻ cười, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của Hi Triệt.
Một màn này làm Hàn Canh vốn đã tức giận càng thêm phẫn nộ “Thiếu gia, phải lên đường rồi, chúng ta phải trước giờ Tuất chạy tới Giang Nam.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hi Triệt kéo tay Thủy Nguyên nghênh ngang rời đi.
Hàn Canh đỏ mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ đi ra ngoài, mới vừa đứng dậy muốn đuổi theo lại bị thanh âm thanh thúy phía sau ngăn bước.
“Canh ca, hạnh phúc là phải tự mình nắm lấy.” Lệ Húc phía sau mỉm cười nói với Hàn Canh.
“Cảm tạ, Lệ Húc.” Hàn Canh tựa như vừa tỉnh mộng hướng Lệ Húc nói tiếng cảm tạ liền vội vàng rời đi. Đúng vậy, hạnh phúc là phải tự mình nắm lấy, Hi Triệt, ngươi phải chờ ta. Ta sẽ cho ngươi hạnh phúc mà ngươi muốn.
(1) Nhân tế: quan hệ giữa người với người.
(2) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.