Hai năm sau..........
“Hi Kinh, ngươi đừng náo loạn! Mau xuống đây!” Hi Triệt trừng mắt hạnh, quát bé gái ở trên cây sống chết không chịu xuống.
“Không đâu, Hi Triệt phụ thân. Ai bảo người bắt con đọc nhiều cổ thi như vậy! Con sẽ không xuống!” Hi Kinh ở trên cây chơi xấu.
“Ngươi giỏi, không cho ngươi chút giáo huấn ngươi là không biết sống chết!” Hi Triệt đang muốn phi thân lên cây bắt nàng xuống, liền bị Hàn Canh ngăn lại.
“Hàn Canh, ngươi xem nó kìa!” Hi Triệt cầm lấy tay Hàn Canh lắc lắc làm nũng, giống như có ngàn vạn ủy khuất.
“Ngoan, chờ ta bắt nó xuống.” Hàn Canh sủng nịch đối Hi Triệt cười, phi thân lên cây bắt lấy Hi Kinh đang ở trên cây xem kịch vui.
“Hàn Canh phụ thân, Hi Triệt phụ thân bắt con đọc nhiều cổ thi như vậy, con làm sao đọc hết chứ!” Hi kinh cũng cầm lấy tay Hàn Canh lắc lắc nhõng nhẽo.
“Tránh ra! Đừng động Hàn Canh nhà ta!” Hi Triệt vội vàng kéo tay Hi Kinh xuống. Hàn Canh nhà ta là ngươi có thể chạm sao!
“Người tránh ra, đừng động vào cha của ta!” Hi Kinh cũng không chút yếu thế đem Hi Triệt vứt qua một bên.
“Ta cũng là cha ngươi nha! Ngươi có biết kính già yêu trẻ hay không!”
“Hừ, cha à. Người cũng biết người là già con là trẻ nha! Xem trên mặt người có thêm vài nếp nhăn rồi kìa!”
“Cái gì! Ngươi chết chắc rồi! Hàn Canh......... Nó lại khi dễ ta!”
“Xí, ít đem cha ra đàn áp con đi! Con không sợ! Cha, y khi dễ con!”
“Ngươi khi dễ ta trước!”
“Là cha!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-triet-dong-nhan-yeu-tinh-giai-nhan/1360035/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.