Nhớ mang máng.........
Lần đầu gặp ngươi dưới ánh hoàng hôn..........
Ôn nhu của ngươi.........
Tựa như bích thủy............
“Thủy Nguyên, giới hạn của ngươi là đâu?”
Thủy Nguyên quay đầu lại, nhìn gương mặt Cơ Phạm luôn luôn lộ vẻ tươi cười.
“Thủy Nguyên, vẫn không quên được y sao?”
Vẻ mặt đau thương của Thủy Nguyên chiếu vào trong mắt Cơ Phạm, ưu thương như thế........
“Thủy Nguyên, cùng một chỗ với ta đi.” Cơ Phạm vươn hai tay, lẳng lặng ở tại chỗ chờ. Nếu ta có thể làm cho Thủy Nguyên quên đi Hi Triệt, vậy thì tốt rồi.
“Cơ Phạm.” Thủy Nguyên hồi thần, nhìn y đứng tại chỗ vươn hai tay. “Ta muốn cùng một chỗ với ngươi.”
Cơ Phạm cười, trong mắt chảy xuống giọt lệ trong suốt. “Rốt cục cũng đợi được ngày này, Thủy Nguyên.”
Y nhào vào trong lòng Thủy Nguyên, đầu tựa lên bờ vai dày rộng của hắn, thì thào nói: “Cho ta thời gian, ta sẽ khiến ngươi quên được y.”
“Được” Thủy Nguyên chậm rãi nâng tay ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Cơ Phạm.
Nếu có thể, ta sao lại không muốn quên y chứ? Quên đi ôn nhu như bích thủy của y........
“Canh, Thủy Nguyên vẫn chưa có tin tức sao?” Hi Triệt nghe được tiếng bước chân của Hàn Canh, vội vàng chạy ra.
“Phải.” Hàn Canh thùy hạ mi mắt, “Lại làm ngươi thất vọng rồi.”
“Không sao, Canh.” Hi Triệt thả lỏng người nằm trong lòng hắn. “Nhiều ngày như vậy, ngươi cũng mệt mỏi rồi.”
“Triệt, ta không mệt. Chỉ cần có thể tìm được Thủy Nguyên, ta làm gì cũng được.” Hàn Canh lẳng lặng ôm Hi Triệt, thành khẩn nói.
“Canh, ta không muốn để ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-triet-dong-nhan-yeu-tinh-giai-nhan/1360025/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.