“Hi Triệt, mùa thu gió lớn. Vào thôi.” Hàn Canh nhìn thấy Hi Triệt vẫn không nhúc nhích nhìn nơi Thủy Nguyên rời đi sắp hết buổi chiều, sợ y cảm lạnh, Hàn Canh nhanh chóng đem áo của mình khoác lên thân hình đơn bạc của Hi Triệt.
“Canh, ta rất khó chịu,” Hi Triệt ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. “Thủy Nguyên hắn, vì ta làm rất nhiều.”
“Hi Triệt, đừng buồn.” Hàn Canh ôn thanh khuyên giải Hi Triệt, hy vọng y có thể dễ chịu chút.
“Ta sao có thể không buồn chứ, ta cảm thấy mình thật ích kỷ.” Hi Triệt nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay Hàn Canh, đau đớn tựa như rơi vào trong lòng hắn.
“Hi Triệt, ích kỷ chính là ta.” Hàn Canh hơi than nhẹ một tiếng. “Là ta, đều là ta không tốt.”
“Canh, không phải.” Hi Triệt lúc này mới biết được chính mình đau buồn làm hại Hàn Canh cũng tự trách. “Thực xin lỗi, ta làm ngươi thương tâm.”
“Triệt, ta phải làm sao, mới có thể khiến ngươi không khổ sở?” Hàn Canh yêu thương nâng lên gương mặt xinh đẹp của Hi Triệt, hôn xuống thật sâu.
Triệt, ta chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ bất an trong lòng ngươi, cũng xin ngươi, cùng ta chìm vào ái tình triền miên.
===============H=====================
“Ưm........... Canh” Hi Triệt bị Hàn Canh hôn đến ý loạn tình mê, ngọc thủ cũng không kìm được vòng qua bả vai Hàn Canh.
“Triệt, đem bản thân giao cho ta.” Hàn Canh lời nói vô lại khiêu khích ở bên tai Hi Triệt quẩn quanh. Thân thể không tự chủ được nổi lên phản ứng, thật muốn.........
“A,” Hi Triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-triet-dong-nhan-yeu-tinh-giai-nhan/1360023/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.