Chương trước
Chương sau
Lúc Đường Thu Bạch cùng Duệ Tiểu Hạ đi ra trung tâm thương mại, mới sử dụng hết tinh lực dư thừa thời gian dài chôn ở trong nhà, thậm chí bàn chân truyền đến một trận đau nhức.

Duệ Tiểu Hạ cũng chẳng đỡ hơn là bao, bởi vì Đường Thu Bạch một tay sử không dùng lực được, cho nên đồ đạc của hai người đều tới tay cô ấy, ngược lại hai tay không tay nào trống, chồng chất.

Đôi mắt Duệ Tiểu Hạ vô thần quét về phía bốn phía, chợt ánh mắt sáng ngời dừng ở trước một cửa hàng chuyên bán kem.

"Bạch Bạch cậu ăn kem không?"

"Không ăn."

Đường Thu Bạch quyết đoán cự tuyệt, nghĩ đến nhiệt độ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thậm chí còn phối hợp lắc lắc đầu.

"Mình ăn mình ăn!"

Duệ Tiểu Hạ nhưng thật ra không sợ, hứng thú dâng cao lôi kéo Đường Thu Bạch đi vào phía trong, vào đến tiệm không một chút do dự lập tức lựa chọn một cây kem trái cây màu sắc rực rỡ, nhiệm vụ lấy kem hiển nhiên dừng ở người hai tay trống trơn - Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch cảm nhận được cây kem tỏa ra nhiệt độ thấp, ngón tay lại xê dịch xuống dưới không dễ phát hiện.

"A......"

Duệ Tiểu Hạ nửa mở miệng, đối mặt Đường Thu Bạch.

"Cậu cũng không sợ đông lạnh miệng?"

Đường Thu Bạch hiểu ý cô ấy, vừa nói vừa đem cây kem trên tay lên đút cho cô ấy.

Duệ Tiểu Hạ liền cúi đầu theo tay Đường Thu Bạch cắn một ngụm, ngậm ở trong miệng, nghiêng về một phía hút khí một bên mơ hồ nói không rõ: "Không sợ!"

Đường Thu Bạch cười có chút bất đắc dĩ, thời điểm hơi nghiêng đầu nhìn sang bên kia, dư quang lại vừa lúc liếc đến một hình bóng quen thuộc.

Mái tóc đen của cô tùy ý xõa sau vai, lọn tóc vén ra sau vành tai, làn gió nhân cơ hội từ trên cổ áo khoác lướt qua, vén lên mái tóc cô, một sợi tóc đẹp lặng lẽ rơi xuống, nửa che gò má của cô, lại không giấu được cặp kính gọng vàng lóe sáng trước mắt cô.

Đường Thu Bạch trong lòng mạc danh liền vang lên một tiếng "Lộp bộp".

Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn nàng, môi hơi mím giật giật, môi đỏ loá mắt, khóe môi tựa như mang theo một tia mỉm cười, nổi bật lại ấn tượng.

Đường Thu Bạch hơi sững sờ tại chỗ, Cảnh Thư Vân khóe môi mỉm cười nghênh đón đi lên, "Trùng hợp quá."

Cuốn theo một đợt khí lạnh mạnh mẽ kéo tới, Đường Thu Bạch nhất thời có chút không phân rõ được là đến từ cây kem trên tay hay là từ người trước mặt, ngón tay âm thầm vuốt ve que kem.

"Trùng hợp......"

"Đường bộ trưởng không định giới thiệu một chút sao?" Cảnh Thư Vân đứng ở trước mặt Đường Thu Bạch, đôi mắt nhìn nàng không rời, khóe môi câu lấy một tia cười nhạt.

Đường Thu Bạch cảm nhận được tầm mắt tế nhị của Cảnh Thư Vân, bởi vì cái xưng hô đột ngột "Đường bộ trưởng" ngày cùng nụ cười nhạt đó, tâm niệm vừa động, một lúc sau nhẹ thở dài, bàn tay mở ra, lòng bàn tay đưa lên giới thiệu nói: "Vị này chính là lão bản của mình - Cảnh Thư Vân, bên cạnh em đây chính là Duệ Tiểu Hạ."

Thời điểm cuối cùng Đường Thu Bạch nhìn về phía Duệ Tiểu Hạ, đôi mắt theo bản năng chớp chớp.

Ngay trước khi Đường Thu Bạch nói ra hai chữ "Lão bản" này, Duệ Tiểu Hạ đã lập tức thăm dò tình huống, "Cảnh tiểu thư, chào chị."

"Xin chào." Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, ánh mắt như có như không đảo qua tay hai người, đặc biệt dừng thêm hai giây ở băng gạc trên tay Đường Thu Bạch, mới ngẩng đầu cười nói: "Các em mua nhiều đồ vậy."

Đường Thu Bạch vừa mở miệng định nói gì đó, còn chưa nói ra miệng, Duệ Tiểu Hạ bên cạnh lại lên tiếng trước: "Bởi vì vừa vặn thấy hợp liền mua thôi, nhưng mà em tính toán đi trở về," nói xong dừng một chút, lại nghiêng đầu thoáng nhìn Đường Thu Bạch, "Nếu không hai người tiếp tục dạo?"

Duệ Tiểu Hạ đánh tín hiệu về phía Đường Thu Bạch, nàng trái lại vừa nhìn đã hiểu, nhưng ở dưới loại tình huống này, nhanh như vậy đã lập tức vứt bỏ nàng chạy trốn, đây tựa hồ không phải dấu hiệu tốt gì lắm.

Hai người còn nói thêm mấy câu, Đường Thu Bạch đều không quá chú ý, nàng vẫn đang ngẫm nghĩ ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn về phía nàng lúc nãy, chờ nàng phản ứng lại, đồ đạc của Đường Thu Bạch trên tay Duệ Tiểu Hạ đã tới trên tay Cảnh Thư Vân, trước khi đi Đường Thu Bạch thấy vẻ mặt Duệ Tiểu Hạ cười vui vẻ, còn ở góc độ Cảnh Thư Vân không nhìn thấy, hướng nàng giơ ngón tay cái cổ vũ cố lên.

"......"

Đường Thu Bạch dùng bàn tay mới vừa cầm kem còn có chút lạnh sờ sờ thái dương.

"Còn muốn đi dạo không?" Giọng nói cười như không cười của Cảnh Thư Vân vang lên ở bên tai Đường Thu Bạch.

"Không...... Chị muốn đi dạo sao?" Đường Thu Bạch hai chữ  "Không dạo" đến bên miệng, phút cuối cùng lại thay đổi.

Cảnh Thư Vân không lên tiếng, cười lắc đầu.

"Vậy không đi dạo, đi thôi."

Cảnh Thư Vân giúp Đường Thu Bạch xách đồ, Đường Thu Bạch đi ở bên cạnh cô, hai người không ai nói chuyện cho tới hầm gửi xe.

"Chị tới bên này làm việc sao?" Ở dưới này mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vọng của chính Đường Thu Bạch.

"Ừ."

"Thế thì đúng là trùng hợp......"

Đường Thu Bạch nhẹ giọng lặp lại lời Cảnh Thư Vân nói trước đó, một tay kéo cửa xe ra cúi đầu khom lưng ngồi xuống.

Không chờ Đường Thu Bạch đóng cửa xe lại, có một lực cản, giữ cửa xe nàng muốn đóng lại.

"Hửm?"

Đường Thu Bạch nghi hoặc lên tiếng, trước mắt chợt mờ tối, Đường Thu Bạch còn chưa thể thấy rõ, quảng hoắc hương hơi đắng lại toàn bộ kéo đến.

Chờ đôi mắt thích ứng với bóng tối, Đường Thu Bạch mới nhìn rõ, Cảnh Thư Vân một tay đỡ cửa xe, một tay chống ở một bên lỗ tai nàng, theo động tác Cảnh Thư Vân cúi người xuống, khớp xương ngón cái như có như không nhẹ nhàng cọ qua bên tai Đường Thu Bạch, khiến cho nàng nổi lên từng đợt ngứa ngáy.

"Sao...... Sao vậy?"

Cảnh Thư Vân vây nàng vây ở trong xe, không gian nhỏ hẹp mờ tối, ngược lại khiến khí thế của Đường Thu Bạch yếu đi rất nhiều, lại kết hợp nghĩ đến chuyện xảy ra lcú trước, lời nói ra đột nhiên liền lắp bắp.

Cảnh Thư Vân hơi nhướng mày, khóe môi cũng kéo giương lên, hàm chứa ý cười như có như không, sâu kín nói: "Không phải nói thích tôi sao? Người vừa nãy là ai?"

Cảnh Thư Vân chọn nơi đậu xe ở một góc chếch phía trong, lại là thời gian làm việc, người tới trung tâm thương mại tự nhiên cũng liền ít đi chút, ánh sáng mờ nhạt từ xa chiếu vào đầu xe cùng trên cửa ghế phụ đang mở, cửa xe vừa vặn che hơn phân nửa ánh sáng, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy cửa ghế phụ mở ra, hình như có một người ở đang lấy đồ gì đó.

Trong tầng hầm yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng bánh xe lăn qua cách đó không xa, cùng lác đác giọng người tán gẫu.

Cảnh Thư Vân cách nàng rất gần, Đường Thu Bạch không nhịn được ngưỡng đầu ra sau, thế nhưng bất đắc dĩ chỗ tựa lưng ghế phụ vừa lúc ngăn chặn đường lui của nàng.

Gió mang theo lạnh lẽo từ cửa xe đang mở thổi vào trong, Cảnh Thư Vân chống ở trước người Đường Thu Bạch cản lại phần lớn cơn gió, còn có một ít từ sau lưng Cảnh Thư Vân phất qua, nhè nhẹ lướt qua lông mi Đường Thu Bạch, đối với Đường Thu Bạch mà nói giống như một vị cứu tinh, giúp nàng giảm nhiệt độ trên gò má.

"Không phải......"

Chỉ có lý trí đang nói cho Đường Thu Bạch, nàng muốn phủ định, Cảnh Thư Vân hiểu lầm, nhưng mà đầu óc hoạt động dưới sự chất vất cường thế của Cảnh Thư Vân, hoàn toàn chết máy, đến nỗi Đường Thu Bạch mất đi cả khả năng tổ chức từ ngữ của chính bản thân mình.

"Không phải cái gì? Không phải thích tôi?"

"Không phải!"

Đường Thu Bạch phủ định ngay lập tức, một tay đẩy cô, muốn tranh thủ cho chính mình nhiều không gian hít thở hơn, nhưng tay đẩy về phía vai Cảnh Thư Vân lại có chút vô lực, chẳng qua là nhẹ nhàng đỡ bờ vai có chút thon gầy của cô.

Nói cách khác, động tác cũng không cách nào kháng cự được tâm ý rõ ràng nhất của Đường Thu Bạch.

Cảnh Thư Vân làm như không chút để ý, vẫn để tay Đường Thu Bạch vịn vai cô, không lùi cũng không tiến cứ giằng co như vậy.

"Tôi thấy lúc hai người qua đường lớn, em giúp cô ấy vén tóc mai."

Âm điệu của Cảnh Thư Vân không nhanh cũng không chậm, lại bất giác đè nén thấp hơn chút, uyển chuyển lại hấp dẫn, từng điểm từng điểm theo tai Đường Thu Bạch tiến vào đại não, như là muốn nổ tung nó.

"Hai người các em giống như rất thân mật?"

Cảnh Thư Vân tiếp tục nói, tay chống ở bên tai Đường Thu Bạch, lại nhẹ nhàng giật giật, đầu ngón tay trắng mịn chạm nhẹ vành tai Đường Thu Bạch, một lần cuối cùng hạ xuống, chậm rãi trượt theo đường nét của nó.

Đầu ngón tay hơi lạnh gặp phải vành tai nóng bỏng, đại chiến nhiệt độ chạm vào là nổ ngay.

"Không, không có."

Xúc cảm theo da thịt truyền theo kinh mạch, lan tỏa khắp người, Đường Thu Bạch vịn tay Cảnh Thư Vân vô thức nắm thật chặt.

"Chị hiểu lầm rồi!" Đường Thu Bạch bỗng nhiên hít sâu, xê dịch đầu, rời khỏi cái đụng chạm của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch nhất thời nhẹ nhàng thở phào.

Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi vẫn như cũ mang theo nụ cười, nhìn không ra quá nhiều biểu tình, "Ồ, đúng không? Vậy em đút cô ấy ăn kem thì sao?"

"......"

Này cũng coi như đút???

"Không phải, lúc đó hai tay cậu ấy đều xách đồ?" Đường Thu Bạch giải thích nói.

"Thế thì tôi không nhìn thấy, tôi chỉ thấy em đút cô ấy ăn kem thôi."

Cảnh Thư Vân nói với vẻ mặt thản nhiên.

"......"

Đường Thu Bạch đột nhiên bị nghẹn, thiếu chút nữa một hơi không nhấc lên nổi, ngón tay hơi rũ chợt động đậy, dưới sự uy nghiêm của Cảnh Thư Vân lại rơi xuống.

"Cậu ấy chính là một người bạn rất thân của em, không có gì cả." Đường Thu Bạch tiếp tục nói.

Đường Thu Bạch giải thích cũng không thể xoa dịu tình hình này, Cảnh Thư Vân ngược lại xâm chiếm vị trí nàng mới dịch đầu, rút nhỏ vòng vây, đôi mắt đen nhánh mang theo tia sáng, từng điểm từng điểm lọt vào trong mắt Đường Thu Bạch, môi đẹp khẽ nhếch, tiếp tục hỏi:

"Thế tôi thì sao? Tôi là gì của em?"

Đường Thu Bạch đón lấy ánh mắt của Cảnh Thư Vân, trong nháy mắt chìm sâu vào, nhìn thấy tia kỳ vọng cùng mềm mại trong đáy mắt cô, chợt hiểu rõ người này căn bản chính là đang dụ nàng.

Đường Thu Bạch chợt nới lỏng tay đang vịn vai Cảnh Thư Vân, Cảnh Thư Vân hơi chú ý, thời điểm quay đầu nhìn qua, Đường Thu Bạch lại nhân cơ hội hai tay vòng lấy cổ cô, đem cô áp gần xuống chút, sắc mặt cứng đờ có chút thả lỏng, khóe môi khẽ động đậy, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Vậy chị, muốn là gì của em?"

Âm cuối mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện, nhịp tim Đường Thu Bạch nhanh hơn, lại nín thở mạnh mẽ đè ép xuống, dùng bàn tay bị thương còn chưa lành thay thế bàn tay lành lặn trực tiếp chạm vào cổ Cảnh Thư Vân, như vậy cho dù có chút run, cô cũng sẽ không phát hiện ra.

Cảnh Thư Vân kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục bình thường, đôi mắt đen nhánh mang theo một loại ung dung, như thể sở hữu một loại sức mạnh ma thuật, cô ghé vào bên tai Đường Thu Bạch, thanh âm giống như tiếng một giọt nước thanh thúy rơi vào hang động sâu tận cùng.

"Em nói xem?"

Hơi thở ấm áp từ từ phun ở bên tai, vị đắng của quảng hoắc hương ập đến cùng vị ngọt của hương hoa hồng, thậm chí Đường Thu Bạch loáng thoáng có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể Cảnh Thư Vân.

"......"

Đường Thu Bạch muốn dùng chiến thuật phản kích, lại bị Cảnh Thư Vân đánh bại dễ như trở bàn tay, Đường Thu Bạch âm thầm cắn chặt răng.

"Hửm?"

Cảnh Thư Vân chậm chạp không rời khỏi tai Đường Thu Bạch, ngược lại hồi lâu không chiếm được câu trả lời từ Đường Thu Bạch, lại tiếp tục tra tấn nàng.

"......"

Cổ họng Đường Thu Bạch lăn lộn kịch liệt, hơi thở hổn hển nói: "...... Thích chị."

"Ai thích?"

"Em thích chị."

_____________________

Editor: 3h sáng không ngủ được ngồi edit :((  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.