Cảnh Thư Vân đứng ở cửa, khăn lông mềm mại bọc tóc dài, giọt nước theo trán từ gò má cô trượt xuống, gò má được tôn lên bởi cần cổ mảng lớn tuyết trắng có vẻ hồng nhuận lại ướt át, hơi nước toàn thân mờ mịt còn chưa tan đi, mạc danh có chút hư ảo.
Đường Thu Bạch nhất thời không tiếp lời, cứ như vậy nhìn cô.
"Sao vậy?" Cảnh Thư Vân tay cầm khăn lông lau tóc hơi ngừng lại.
"Không có, vậy em đi?" Đường Thu Bạch mỉm cười, che đậy giây phút nàng thất thần.
"Ừ, đi đi." Cảnh Thư Vân xoay người ra phòng khách.
Đường Thu Bạch mang theo quần áo để thay tiến vào phòng tắm.
Đây là một gian phòng tắm hình chữ nhật rất rộng, bên trong còn tàn lưu một chút hơi nước, tận cùng bên trong dựa sát cửa sổ chính là một bồn tắm hình tròn, ra bên ngoài là vòi hoa sen, bên cạnh vòi hoa sen là dùng thủy tinh trong suốt ngăn cách, đơn giản phân tách ướt và khô.
Điều làm Đường Thu Bạch hơi có chút xấu hổ chính là, đối diện khu vực vòi hoa sen là một mặt gương toàn thân rất lớn, mặt trên còn có sương mù hơi nước đọng lại, mơ hồ lại mê ly.
Đường Thu Bạch nhớ tới chủ nhân gian phòng tắm này, một giây trước đứng ở cửa phòng nàng, bọt nước trong suốt từ sợi tóc chậm rãi rơi xuống, trong thoáng chốc như thể đang đánh vào lòng nàng, đưa tới một loạt tiếng "Tích tích", một loại không khí kỳ quái quấn quanh người nàng, thoáng chốc gương mặt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-dac-biet-thang/2679463/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.