"Không có đâu." 
Chẳng qua trong chốc lát, Đường Thu Bạch hoàn hồn, khẽ lắc đầu. 
"Không để ý, vậy vì cái gì trốn tránh tôi?" 
"Em không có trốn tránh chị." 
Cảnh Thư Vân không nói gì, một hồi mới hỏi: "Thật không?" 
"Thật đó." 
"Em nghỉ phép chơi thế nào?" Cảnh Thư Vân bỗng nhiên đổi đề tài. 
"Nghỉ phép?" Đường Thu Bạch có chút không phản ứng kịp, dừng một chút lại nói: "Khá tốt, em thích thành phố kia." 
"Không có ảnh chụp chia sẻ với tôi sao?" 
Đường Thu Bạch hơi ngẩn ra, "Có, chị muốn xem sao?" 
"Muốn." Giọng điệu của cô rất chắc chắn. 
Tay Đường Thu Bạch cầm di động, dịch hướng bên cạnh, để cô có thể nhìn thuận tiện hơn. 
Cảnh Thư Vân rất tự nhiên nhích gần một bước đến bên cạnh nàng, khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại. 
Vị nồng của làn hoắc hương trở nên đậm hơn, cho dù có gió thổi qua, chóp mũi Đường Thu Bạch vẫn tàn lưu nhàn nhạt mùi hương đó. 
Làn gió mang theo làn tóc dài buông xuống của Cảnh Thư Vân, đuôi tóc mềm mại như có như không lướt qua cánh tay của Đường Thu Bạch, mềm mềm ngứa ngứa, Đường Thu Bạch không kiềm được nghiêng đầu nhìn cô. 
Màn hình di động sáng ngời, làm cho ngũ quan vốn đã đẹp trên từng centimet của cô, ở trong đêm tối càng trở nên đặc biệt động lòng người, làn da trắng nõn tinh tế càng được tôn lên, ngay cả đôi môi màu đỏ kia dường như cũng đang phát sáng. 
Cảnh Thư Vân nhận thấy được một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-dac-biet-thang/2679434/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.