Cảnh Thư Vân đôi mắt đen nhánh thoáng lướt qua câu chữ trên màn hình, chỉ là ngừng lại ở ba chữ "Đường Thu Bạch" này, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối, trầm mặc một lúc lâu, tay cô chỉ nhẹ ấn màn hình.
"Cậu nhìn ra rồi sao?"
Ngay sau đó trên khung trò chuyện WeChat hiển thị đối phương đang nhập.
"Động tác cùng thái độ biểu hiện ra ngoài của cậu, đều không giống trước kia." Tề Tĩnh Uyển trả lời.
"Trước kia là cái dạng gì?" Cảnh Thư Vân hỏi.
"Trước kia cậu sẽ cười nhiều như vậy sao?" Tề Tĩnh Uyển hỏi ngược lại.
Nụ cười là không thể giấu được, là trong lúc vô tình biểu lộ ra, đó là sự thể hiện rõ ràng nhất tình cảm của con người.
"Tôi không nhớ rõ."
Người phía bên kia màn hình, tựa hồ đang tự hỏi một hồi, mới trả lời Tề Tĩnh Uyển.
Tề Tĩnh Uyển nhìn câu trả lời của Cảnh Thư Vân trên màn hình, ngón tay gõ màn hình có chút tạm dừng, nhưng không chờ cô ấy phản ứng lại, giây tiếp theo nội dung trò chuyện hướng lên trên nhảy một loạt, Tề Tĩnh Uyển thấy Cảnh Thư Vân gửi tới một tin nhắn mới.
"Tôi chỉ biết, hiện tại là bởi vì Đường Thu Bạch."
Con số ít ỏi, giọng điệu Cảnh Thư Vân bình đạm lại chắc chắn.
"Là bằng hữu đặc biệt hay là cái khác đặc biệt?"
"Là muốn có được sự đặc biệt của em ấy."
"......"
Không biết vì cái gì, Tề Tĩnh Uyển có một loại cảm giác đột nhiên không kịp phòng ngừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-dac-biet-thang/2679422/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.