Chương trước
Chương sau
Quả nhiên là ngay ngày hôm sau thì Chu Tước đã tìm đến Nam Cung gia, ban đầu đám người đó còn tưởng rằng Chu Tước đến đây là để trả lời hoặc là "bồi thường" chút gì đó, trong lòng của Nam Cung Quách còn đang định mở cờ thì đột nhiên cô lại nhìn ngó xung quanh, sau đó liền ngồi xuống ở ghế sofa.

Thái độ bình thản của cô đã khiến cho Nam Cung kinh ngạc, nhưng trong đó thì còn có sự thích thú từ Nam Cung Vũ nữa.

Đã hơn một năm không gặp, hắn ta cũng nghe nói rằng Chu Tước đã sinh con rồi, không nghĩ đến một người phụ nữ đã từng sinh con mà lại có thể xinh đẹp như vậy, đem so với Nhiếp Tào Oánh và Nam Cung Hỷ Hoan thì quả nhiên nhan sắc của Chu Tước vẫn là thứ gì đó mà hai người họ không thể sánh bằng.

Khi này Nam Cung Vũ còn không biết sống chết mà bước đến chỗ của cô, ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười, nói:

- Đã lâu không gặp, chị Tước vẫn xinh đẹp như bình thường nhỉ? Thậm chí là... Còn xinh đẹp trước kia.

Lúc này Nam Cung Vũ đang định dùng cái bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào tay của cô, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ. Ngay lúc hắn ta định chạm vào cô thì Thanh Long đã nắm lấy tay hắn, sau đó hất ra, nói:

- Nam Cung nhị thiếu gia, phiền cậu cẩn trọng ngôn từ.

- Cẩn trọng gì chứ? Dù sao thì Chu Tước cũng chỉ là may mắn sinh con cho Nam Cung Mộ nên mới được lên làm phu nhân của các người thôi.

Dừng một chút, Nam Cung Vũ lại nhìn sang Cùng Kỳ, Đào Ngột và Niệm Niệm, nói:

- Ba người các cô nếu muốn làm phu nhân thì cứ leo lên giường của Nam Cung Mộ đi, biết đâu sẽ trở thành bà hai, bà ba và bà tư của anh ta đó! Dù sao thì... Đối với người như Nam Cung Mộ thì nhiều vợ nhiều con mới là phúc, chứ

chỉ có một vợ một con thì e là khó mà đủ với anh ta.



Có lẽ Nam Cung nghĩ rằng những câu nói này của Nam Cung Vũ sẽ chọc giận Chu Tước, sau đó cô sẽ bắt đầu để lộ sơ hở gì đó cho bọn họ nắm được.

Nhưng xui! Xui cho đám người này là họ không hiểu Nam Cung Mộ rồi.

Từ lúc Chu Tước chỉ mới mang thai là anh đã lo lắng đủ đường, thậm chí còn muốn tự triệt sản bản thân để cô không thể nào sinh thêm đứa thứ hai, nếu như không phải Chu Tước ngăn lại thì đừng nói là vợ hai hay vợ ba, ngay cả đứa thứ hai cũng không có đâu!

Nhìn sang Nam Cung Vũ, Chu Tước lại cười nhẹ, nói:

- Xem ra thì nhị thiếu không hiểu rõ Nam Cung Mộ bằng những người ở đây rồi. Anh ấy tuy rằng dễ tính... Nhưng không phải dạng ăn tạp.

Những người khác: "... Là dễ tính dữ chưa? Dễ tính chỗ nào sao tui không thấy vậy ta?

-

- Hơn nữa... Hiện tại anh ấy cũng rất bận, không có dư thời gian như nhị thiếu đâu. Nên làm sao có chuyện Nam Cung Mộ có vợ hai... Chứ đừng nói đến chuyện vợ ba, vợ tư.

Dừng một chút, Chu Tước liền nhìn sang Niệm Niệm, cô ấy ngay lập tức hiểu ý mà bước đến, trực tiếp đập trước mặt đám người Nam Cung gia đó một sấp tài liệu vừa dày vừa rõ ràng, còn có hình ảnh làm bằng chứng nữa chứ.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả nhiên nhị thiếu khiến người ta mở rộng

tầm mắt đó. Chỉ có tám tháng đã qua lại với hơn chín người, chẳng những vậy mà còn khiến người ta mang thai... Khi phát hiện đứa bé là nữ liền bắt đối phương phá bỏ. Tính đến nay, số đứa trẻ mà bị nhị thiếu phá bỏ đã gần mười đứa rồi.Nam Cung gia nghe vậy cũng giật mình kinh hãi, sau đó họ còn nhanh chóng nhặt lại những tấm ảnh kia mà xem. Trong số đó chẳng những là có hình ảnh mà còn có cả giấy xét nghiệm, đến giấy khám thai và còn có cả kết quả kiểm tra ADN của Nam Cung Vũ với gần mười bào thai phải chịu cảnh chết oan uổng.

Nam Cung Quách sắc mặt khó coi bao nhiêu thì Bạch Nhã Tâm cũng trắng bệch bấy nhiêu.



- Con gái... Tại sao chỉ có toàn con gái chứ?

Chu Tước chợt cười, hóa ra thứ mà Nam Cung Quách chú tâm chỉ là việc đứa bé là con gái hay con trai thôi sao?

Cũng may... Cũng may là Nam Cung Mộ và Nam Cung gia không hòa hợp đó, chứ nếu mà họ hòa hợp thì chắc cô đã trực tiếp đá mông Nam Cung Mộ đi rôi.

- Con gái thì làm sao?

Nam Cung Quách nghe lời chất vấn của Chu Tước cũng chỉ giật mình, có lẽ bây giờ ông ta vẫn chưa biết rằng ngay cả lời nói của mình cũng mang nhiều sự hận thù, thậm chí còn có cả sự căm ghét đối với hai chữ "con gái".

Còn Nam Cung Vũ cũng nhìn Chu Tước, nói:

- Chị Tước, chị làm vậy là có ý gì?

- À, tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ là muốn thông báo với cậu một điều thôi.

Nam Cung Vũ nhíu mày.

- Nghe nói là Nhiếp Tào Oánh cũng mang thai rồi đúng không? Lại còn mang thai con trai nữa chứ.

Nam Cung Vũ giật mình... Chuyện này... Chuyện này từ trước đến giờ chưa ai biết cả... Tại sao... Tại sao Chu Tước lại biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.