Buổi sáng Đường Ly chọn chiếc áo khoác da để che đi vết thương trên tay, cô mặc chiếc quần bò đen ôm sát vào đôi chôn thon dài của mình, bên trong mặc chiếc áo body hai dây màu đen, mái tóc được cô xõa dài phía sau, gương mặt vẫn vậy không chút biểu cảm nào lộ ra.
Cô không muốn đến tổ chức chỉ muốn đi uống một chút, đi một mình lại buồn quá đành phải gọi đứa em quen biết bên ngoài của mình để đi cùng, trong lòng của cô từ tối hôm qua đến hôm nay đều luôn khó chịu, một cảm giác khó chịu mà không làm được gì.
Cho dù Đường Ly cô đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi cũng không rõ, cũng biết được sẽ không bao giờ có kết quả, nhưng cô lại cứ cảm thấy khoa chịu, cô cũng không thích khóc, bởi vì chính cô rõ nhất khóc cũng sẽ không giải quyết được gì.
Ngồi nhìn mọi thứ trôi qua trước mặt, sóng biển vẫn dạt dào, từng cơn từng cơn lại dạt vào bờ mang theo chút hương vị của biển cả rồi lại về đi.
“Chị vẫn vậy nhỉ, không vui liền ra ngắm biển uống bia.” Một người thanh tiên tầm 20 tuổi bước đến, trên gương mặt lộ ra nét thư sinh quen thuộc của sinh viên đại học.
Đường Ly không quay đầu cũng biết người đến là ai, cô là người gọi cậu ta đến cho nên mỗi lần cô không vui cũng chỉ có thể gọi cho người em này “Đến trễ lại nói nhiều.“
Cậu ta là Lương Tiêu, ngồi xuống tự mình khui lấy chai bia nhấp một ngụm ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-phai-cua-ong-trum-ma-cao/2739187/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.