17.
Trịnh Lư Cẩn thật to gan! Dám bắt chước kiểu nói này của ngươi, còn xoa tới xoa lui trên mông ngươi nữa!
Ngươi đỏ mặt tía tai trừng hắn, hắn lại cười rồi cúi đầu hôn chụt lên vành tai đỏ bừng của ngươi.
Môi Trịnh Lư Cẩn khá đẹp, thậm chí còn đầy đặn hơn người khác, mấu môi rõ ràng, trước đây ngươi chỉ cảm thấy hắn nói nhiều, đây là lần đầu tiên nhìn kỹ môi hắn.
Hôn tai ngươi xong, hắn lại hôn khắp mặt ngươi, từ lông mày xuống môi.
Môi Trịnh Lư Cẩn hệt như ngọn lửa đốt cháy hai má ngươi, khi hắn liếm môi ngươi, sống lưng ngươi tê dại mà không hiểu tại sao.
"Ưm, Trịnh Lư......" Ngươi há miệng muốn bảo hắn dừng lại, nhưng lưỡi hắn thừa cơ luồn vào miệng ngươi, chặn hết những lời ngươi muốn nói.
Tay ngươi chẳng những không đẩy Trịnh Lư Cẩn ra mà còn ôm cổ hắn, cứ như đang âu yếm hắn vậy.
Trịnh Lư Cẩn cao hơn ngươi một cái đầu nên ngươi phải kiễng chân lên để vòng tay qua cổ hắn. Ngươi bị hắn hôn choáng váng, vừa muốn cắn một cái vừa muốn hôn hắn thêm lát nữa.
Sao hắn lại cao thế chứ? Nếu không phải hồi bé ngươi toàn bị đói thì chắc bây giờ đã cao hơn hắn rồi.
Kể cũng lạ, ngươi không ghét Trịnh Lư Cẩn hôn mình, cũng không cảm thấy đây là một sự xúc phạm, chẳng lẽ hắn bỏ bùa ngươi rồi sao?
18.
Trịnh Lư Cẩn cười, thấy ngươi kiễng chân lên thì bảo ngươi: "Nếu bệ hạ mỏi thì có thể đạp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-dac-luc/3726672/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.