9.
Chuyện ngươi xả thân cứu Trịnh Lư Cẩn truyền ra khiến ánh mắt triều thần nhìn ngươi hơi thay đổi. Bọn họ cũng biết Trịnh Lư Cẩn là cái gai trong mắt ngươi, lẽ ra ngươi phải trừ khử hắn cho hả dạ chứ sao lại tốt bụng cứu hắn.
Ngươi có lý do chính đáng để không vào triều.
Trịnh Lư Cẩn cũng có lý do chính đáng để vào tẩm cung của ngươi.
Hắn nhìn chồng tấu chương đã phê duyệt được xếp ngay ngắn trên bàn ngươi, thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngươi không muốn bị hắn xem là quân chủ chăm lo việc nước nên đứng lên giải thích: "Trẫm đọc không hiểu, đều là tay trẫm tự phê đấy."
Trịnh Lư Cẩn đi nhanh tới dìu ngươi: "Bệ hạ không hiểu chỗ nào, để thần xem giúp ngài."
Ngươi nhìn tay mình rồi nói: "Trịnh Lư Cẩn, trẫm không hề quan tâm đến thiên hạ thương sinh, ngồi lên ngai vàng chỉ để ăn ngon uống sướng, mỗi ngày chơi bời hưởng thụ thôi."
Sao hắn lại kỳ vọng vào ngươi chứ, ngươi giết cha giết huynh, làm gì cũng vì bản thân chứ chưa từng nghĩ đến người khác.
Trịnh Lư Cẩn không trả lời mà lấy từ trong ngực ra một túi bánh ngọt rồi hỏi ngươi: "Bệ hạ ăn không?"
Ngươi nhìn hắn: "......"
Ngươi hỏi hắn: "Trịnh ái khanh tự làm à?"
Trịnh Lư Cẩn gật đầu cười: "Già trẻ không gạt."
Thật ra tay ngươi không bị sao, chân càng không có vấn đề gì, không xuống giường chỉ vì ngươi không muốn mà thôi.
Nhưng Trịnh Lư Cẩn hiểu lầm ngươi đang rất yếu nên chăm sóc ngươi tận tình, đút ngươi ăn từng muỗng cháo, còn kiên nhẫn ân cần hơn cả đám người hầu của ngươi.
Trịnh Lư Cẩn không còn góp ý nên ngươi được yên tĩnh hơn nhiều. Hắn hầu hạ ngươi rất thoải mái, ngươi cũng không nổi nóng vô cớ nữa.
10.
Người khác đều nói Trịnh Lư Cẩn là hiền thần, ngươi nghĩ hắn đúng là rất rảnh, thế mà luôn có thời gian vào cung gặp ngươi.
Ngươi thấy buồn chán nên gọi hắn tới, bảo hắn đi dạo quanh hành lang, ngắm hoa đùa chim với ngươi.
Ngươi chắp tay sau lưng, cúi nhìn hoa hồng mới nở rồi hỏi Trịnh Lư Cẩn: "Ngươi có biết tại sao trẫm hay gọi ngươi vào cung không?"
Trịnh Lư Cẩn cũng cúi xuống vân vê lá cây rồi quay sang nhìn ngươi: "Thần không biết ạ."
"Khi trẫm mới làm Hoàng đế, cảm thấy hậu cung tiên đế để lại quá ồn ào nên tức giận đuổi hết ra khỏi cung. Giờ hậu cung trống trơn, một mỹ nhân giải sầu cho trẫm cũng không có." Ngươi ngồi thẳng lên rồi cau mày nhìn hắn, "Trẫm cần mỹ nhân mà ngươi không cho người ta đưa tới, thế thì ngươi phải ở bên trẫm."
Trịnh Lư Cẩn cụp mắt cười nói: "Thần rất cảm kích long ân của bệ hạ."
Ngươi cũng chẳng muốn ban ơn cho Trịnh Lư Cẩn, nói vậy chỉ để hắn mau chóng đưa mấy mỹ nhân tới cho ngươi chơi, ngươi sẽ không còn rảnh rỗi tìm hắn gây sự nữa.
Thấy hắn hoàn toàn không hiểu thâm ý trong lời nói của ngươi, ngươi điên tiết hỏi hắn: "Trịnh Lư Cẩn, ngươi đừng có giả ngu với trẫm, ngươi thật sự không hiểu trẫm muốn gì sao!"
Lông mi Trịnh Lư Cẩn chớp nhẹ, hắn ngước mắt lên, bóng ngươi phản chiếu trong đôi mắt như đá đen kia. Hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn ngươi.
Ngươi bị hắn nhìn thẹn quá hóa giận, tưởng hắn sắp lải nhải "mê muội mất hết ý chí túng dục hại thân" nên đưa tay định đánh hắn, nhưng hai tay ngươi như bị một sức mạnh vô hình khống chế, giơ lên ôm chặt eo Trịnh Lư Cẩn trái với ý muốn của ngươi.
Ngươi bất thình lình úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, trong đầu ong ong.
Trịnh Lư Cẩn đứng sững tại chỗ, không đẩy ngươi ra nhưng thân hình căng cứng thấy rõ. Sau khi bị ngươi ôm một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng ngươi, hình như ngón tay còn run nhè nhẹ.
Hắn cúi đầu xuống, đôi môi lướt qua tóc mai của ngươi, hơi thở ấm áp phả vào tai ngươi: "Diên Châu, ta không hiểu."