Bệnh viện F,
Anh tức tốc chạy vào trong bệnh viện tìm cô. Đang loay hoay không biết cô nằm ở phòng nào thì Giản Phong bước tới trước mặt anh:
"Anh tới rồi sao?"
Thấy Giản Phong, anh bèn hỏi:
"Cô ấy…đang ở đâu?"
"Phòng 167, cô ấy đang đợi anh đấy"
Phòng 167, anh vừa lẩm nhẩm vừa chạy đi. Giản Phong đừng nhìn theo dáng vẻ hấp tấp lo lắng ấy đành thở dài rồi nở một nụ cười vui vẻ rời đi.
Anh đến trước cửa phòng bệnh thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường trong bộ đồ bệnh nhân nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn vết thương trên cánh tay của cô anh chạnh lòng, bước vào quở trách:
"Tô Dịch Nhi, ngoài việc hay gây chuyện thì em còn có việc gì làm tốt đẹp hơn không?"
Nghe thấy tiếng của anh cô giật mình ngoái mặt lại tròn mắt nhìn.
"Nam…Nam Thành"
Anh đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Ánh mắt cau có nhìn cô gái đang bị thương này tuy có hơi giận nhưng anh không nỡ mắng miếc quá đáng. Anh nhìn vào vết thương hỏi han cô nhẹ nhàng:
"Còn đau không?"
Cô khẽ lắc đầu.
"Sao không gọi cho anh?"
Cô cúi thấp mặt xuống vẻ mặt hơi ủ rũ mà đáp lại lời anh:
"Em sợ…sẽ làm phiền đến anh và Ngô Tuyết Lan"
"Tô Dịch Nhi. Bình thường em sẽ không để yên nếu Ngô Tuyết Lan bên cạnh anh vậy tại sao hôm nay lại trở nên như vậy?"
"Dù em có không thích cô ta thì cuối cùng anh và cô ta cũng sẽ…à mà thôi, bỏ đi"
Cô khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười gượng gạo như kiểu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-truong-em-yeu-anh/1758115/chuong-40.html