Hoàng Mặc Dương không hề tỏ ra sợ hãi mà hắn bật cười thậm chí còn nắm lấy tay của cô dí sát súng vào đầu mình:
"Nếu em muốn thì bắn đi"
Cô nhếch miệng cười:
"Anh nghĩ là tôi sẽ không bắn thật sao?"
"Tôi tin là em sẽ không dám làm vậy"
Cô đang rất căm phẫn tay nắm chặt khẩu súng nhưng vẫn không thể bóp cò. Nhìn gương mặt thách thức của hắn thật đáng ghét. Cô không thể giết người ngay tại sở cảnh sát được huống gì người của hắn đang ở đầy bên ngoài.
Bằng!
Xoảng!
Thấy tiếng súng nổ những tên cảnh sát bên ngoài đạp cửa xông vào đồng thanh:
"Đội trưởng"
Cả đám đều ngớ người cứ tưởng Hoàng Mặc Dương đã bị cô bắn chết nhưng không…cô chuyển hướng chĩa súng về chiếc bình hoa bên cạnh rồi bắn vỡ nó. Hoàng Mặc Dương ngoài mặt thì tỏ ra không hề sợ hãi nhưng trên trán lại liên tục đổ mồ hôi hột. Hắn cố bình tĩnh nhìn về phía bình hoa đã bị vỡ rồi dõng dạc:
"Tôi biết là em không lỡ ra tay mà"
Cô trừng mắt cảnh cáo hắn:
"Hoàng Mặc Dương anh nghe cho kĩ đây. Không phải tôi không lỡ mà là tôi không muốn bẩn tay. Nếu còn giở trò bẩn thỉu với tôi một lần nào nữa tôi sẽ khiến anh thảm hại hơn cái bình hoa kia gấp trăm lần"
Nói rồi cô xoay người bước ra khỏi cửa. Đám cảnh sát nhìn thấy cô bèn tự tránh đường để cô rời đi, đúng là một người phụ nữ đáng sợ.
Sau khi cô đi khỏi Hoàng Mặc Dương ngồi phịch xuống ghế lúc này mới lộ bản mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-truong-em-yeu-anh/1758109/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.