Thân hình cô đã đẹp mặc bộ đồ hầu gái này còn khiến cô đẹp hơn nhiều, thật đúng là một nhan sắc trời ban. Đến tối, anh từ đồn cảnh sát về. Cô đang loay hoay trong bếp để học việc thì một vài người hầu chạy vào: "Chuẩn bị nhanh lên, thiếu gia về rồi" Nói tới anh về thì đột nhiên tất cả ngưng làm chạy ra ngoài xếp thành hai hàng để chào đón anh. Cô đứng bên trong ngơ ngác nhìn bọn họ: "Có cần phải thế không?" Quản gia cũng ra đón anh đứng vô cùng nghiêm nghị bên cạnh anh. Anh bước vào đã cởi vội áo khoác bên ngoài ra, một người hầu đến bên cầm chiếc áo đó lên. Anh ngồi trên sofa bắt đầu xem qua đống tài liệu mà Mạc Bằng đưa tới. Mọi người ai nấy lại làm việc của mình, đúng là người giàu luôn có cách sống riêng. Cô nhẹ nhàng cầm một cốc trà đưa đến chỗ anh nhẹ giọng: "Mời anh" Lúc này anh mải tập trung vào đống tài liệu nên không để ý đó là cô. Đến lúc anh nhấp một ngụm, cảm thấy trà này khác với mọi hôm, giọng nói cũng lạ, anh ngẩng mặt lên nhìn, hóa ra là cô. Cô cố mỉm cười nhìn anh, anh nhìn qua cô một lượt dưới bộ đồ hầu gái ấy quả thực cô rất có sức hút. Anh đặt nhẹ cốc trà xuống bàn hỏi cô: "Tô Dịch Nhi? Cô đang làm cái gì thế này" "Trả phí. Không phải anh nói nếu tôi ở lại sẽ phải trả phí sao? Anh xem, tôi hạ mình để làm người hầu cho anh cũng coi như là phí" Anh nhìn cô bật cười: "Cô tưởng chỉ thế này thôi là trả hết được sao?" Cô bắt đầu bật chế độ suy nghĩ, cô híp mắt lại để đoán ra điều mà anh đang muốn. Theo cô biết những kẻ như anh chỉ thích phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm, cô chắc chắn anh cũng là kiểu người như vậy. Đúng lúc xung quanh không có ai cô nhào xuống ngồi vào lòng anh bắt đầu bật nút tiểu bạch thỏ dễ thương gợi cảm. "Cô…" "Nếu anh không muốn tôi làm người hầu thì thử nói xem tôi làm gì anh mới vừa lòng?" Hai mươi sáu năm anh ăn chay chưa từng biết thế nào là cơ thể phụ nữ, đằng này cô lại chủ động ngồi lên đùi anh khiến anh giãy nảy như động phải lửa vậy. Anh không dám động vào người cô còn cô thì cứ tự nhiên như ngồi trên ghế vậy. "Tôi muốn cô cút khỏi người tôi" Cô tròn hai con mắt nhìn anh: "Anh thử nhìn tôi đi, không dễ thương sao?" - cô cố tỏ ra biểu cảm thật dễ thương. Anh nhìn cô, hình như có chút rung động. Mặt anh đỏ lên, ánh mắt chuyển hướng nhìn xuống ngực cô rồi nuốt nước bọt. Người có thân hình đẹp hơn cô anh đã thấy nhiều nhưng người để lại cho anh cảm xúc thì chưa có bất kì ai cả. Cô mỉm cười gian xảo trong đầu luôn nghĩ: "Nào lộ cái đuôi đi chứ. Tôi không tin anh lại là người không có dục vọng" Anh thẳng tay đẩy cô ra. "Tránh ra" "Thì ra anh không thích phong cách dễ thương gợi cảm hả?" "Cô nói cái quái gì vậy?" Cô ngồi xuống bên cạnh anh khoanh hai tay lại nhếch miệng nói: "Những người như anh ăn chay lâu năm như vậy tôi thiết nghĩ anh nên đi kiểm tra lại…cái đó đi" Anh quay sang liếc cô: "Cô đang muốn chết sao?" Cô cũng không chịu thua anh tiến lại gần anh hơn căng hai mắt nhìn anh chăm chăm. Anh dù có vững vàng thế nào cũng bị gương mặt của cô làm lung lay, mặt anh lại đỏ lên nuốt nước bọt liên tục, cô cảm nhận được hơi thở loạn nhịp của anh. "Người phụ nữ này sao lại khiến mình…tim mình đập nhanh tới vậy" - anh nghĩ. Đang nghĩ thử xem tại sao tim lại đập nhanh thì đột nhiên cô ghé sát xuống ngực anh để nghe nhịp tim của anh. "Ô, tim anh đập nhanh quá, có phải là…" Cô động chạm như vậy càng khiến anh nổi máu nóng. Bất chợt anh nắm chặt lấy tay cô đè cô nằm xuống ghế. "Ha, cuối cùng anh cũng lộ bản chất thật rồi" "Tô Dịch Nhi, chẳng phải đây là điều cô muốn?" "Tôi chỉ muốn xem xem cái bản chất thật đồi bại của anh thôi. Nào…tránh ra" Cô tính đứng dậy nhưng không thể đẩy anh ra khỏi người. Chết dở tính chỉ muốn anh lộ bản chất mà giờ lại bị chính bản chất của anh kìm hãm, chẳng phải cô đang tự chui đầu vào lưới hay sao. Anh vẫn giữ khư khư tay cô, cô mỉm cười: "Cảnh sát trưởng, anh có thể…đứng dậy được không?" Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ, càng nhìn cô người anh càng nóng. Đột nhiên anh cảm nhận cái…của mình đang cứng lên bèn nhanh chóng đứng dậy chạy lên lầu. Cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn theo anh: "Anh ta sao thế nhỉ?" Anh mở cửa vội vã chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại. Anh cúi xuống nhìn thì hốt hoảng: "Tại sao mình lại…chẳng lẽ…mình lại muốn…với cô ta sao?" … Hai ngày sau, Sống trong chuỗi ngày phải nhìn cô dưới bộ đồ hầu gái ấy đúng là tra tấn bản thân anh. Anh đang nổi dục vọng với cô nhưng lại cố kiềm chế. Mấy ngày nay anh đều phải đi sớm về muộn để tránh gặp mặt cô. Mạc Bằng vào phòng của anh để báo cáo vài vụ án gần đây thì đột nhiên thấy sắc mặt anh có chút vấn đề. "Đội trưởng anh sao thế?" "Không có gì. Cậu cứ báo cáo đi" Mạc Bằng cũng cứ nghe anh mà báo cáo. Tờ báo cáo dà dằng dặc nhưng anh lại chẳng nghe lọt tai, bây giờ anh cảm thấy rất mệt về muốn chợp mắt một chút. Hai ngày anh tránh cô như tránh ma và cũng biết rằng sẽ không tránh lâu được. Sau khi Mạc Bằng báo cáo xong anh liều hỏi: "Này, tôi hỏi cậu một chút" "Vâng, anh hỏi đi" "Dạo này…tôi rất lạ. À không, Tô Dịch Nhi, rất lạ. Cô ta muốn ở lại nhà tôi còn mặc đồ của người hầu…" "Vâng, vậy thì sao thưa đội trưởng" "Cậu cũng biết là…thân hình cô ta thế nào rồi đấy" Nói đến đây Mạc Bằng bỗng cười tươi: "Vâng, em thấy rồi,…rất đẹp" "Ờ thì…mỗi lần thấy cô ta là…của tôi…nó lại…dựng hết cả lên. Có cách nào để…" Anh còn chưa nói hết lời Mạc Bằng bỗng che miệng hét toáng cả lên: "Đội trưởng, như thế là rất nguy hiểm" "Cái gì mà nguy hiểm" "Em biết là anh đang có…cảm giác với Tô tiểu thư nhưng mà…nếu anh kiềm chế sẽ ảnh hưởng đến sinh lý của nam giới" "Cái gì?" "Nhịn một hai lần thì không sao, anh nhịn suốt sẽ gặp nguy hiểm đấy" "Ra ngoài" "Dạ?" "Tôi bảo cậu cút ra ngoài" "Vâng, vâng, em ra ngay đây" Anh chống tay xuống bàn hình ảnh cô liên tục xuất hiện trong đầu. Anh chưa từng trải qua loại hiện tượng này. "Mình mà lại phải nhịn bởi một người như cô ta sao? Lục Nam Thành đâu phải là kẻ yếu tới vậy, nực cười"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]