Sau khi cơm nước no nê liền lên ô-tô đi về nhà.
Tháng mười hai trời đông giá rét, lão Hoắc chỉ chịu hé cửa sổ ra một tí. Cô thấy cả người khó chịu nóng bừng bừng: "Em muốn hóng gió."
"À, mới vừa rồi không phải còn uống được rượu hay sao?"
"Hừ, anh đúng là tốt quá đấy, thấy em bị người ta khi dễ như vậy cũng không nói giúp được tiếng nào?"
"Ai lại dám khi dễ em.... , " Anh nhanh chóng quay đầu liếc cô rồi bổ sung thêm:
"Huống hồ là còn có anh ở đây."
"Hừ! Cũng chỉ có Cố Tích đứng ra hòa giải không khí, mấy người còn lại thì từng người từng người một nhìn em chằm chằm chỉ muốn xem kịch vui. Nếu không phải là em trời sinh. . . . . ."
Cô che miệng lại cũng may còn chưa nói ra.
"Trời sinh cái gì?"
"Sức lực như thần!"
Lão Hoắc nhìn cô đầy hứng thú sau đó chuyên tâm lái xe.
Cô không thể để cho anh biết sự thật là cô " ngàn chén không say " mặc dù cô rất ghét uống rượu . Nguyên nhân là cha Hạ của cô làm việc ở xưởng rượu nên từ nhỏ cô đã bị mưa dầm thấm đất. Nhưng mà mọi người trong gia đình bao gồm cả anh trai cô và lão Hoắc đều không biết việc này. Bọn họ đều cho rằng cô không biết uống rượu trừ khoảng thời gian kia.
Anh trai Hạ từ lúc sáu tuổi đã học cùng lão Hoắc lên đến tận cao trung. Nhưng khi lên đại học vì đuổi theo người mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399179/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.