Ngày đầu tiên của năm mới, cô ngủ lấy lại sức.
Chờ đến khi tỉnh táo mở mắt, buộc tóc đuôi gà đi từ phòng ngủ ra đã thấy cha mẹ cô và lão Hoắc đang chơi bài rất vui vẻ.
Cô đưa mắt nhìn nhìn ở trước mặt mẹ cô đang có một chồng lớn nhân dân tệ, bà đang cười rất sung sướng:
"Báo nguy rồi." Mẹ cô nói to.
Báo nguy có nghĩa là trên tay chỉ còn có hai quân bài thôi.
Lão Hoắc nhìn cha cô một cái, sau đó đánh một con J.
Mẹ cô mừng rỡ đến lông mày cũng cong lên: "Đúng là con rể ngoan của chúng ta, K!"
Lão Hoắc bất đắc dĩ nhún vai giải thích với cha cô: "Con cứ tưởng là mẹ hết quân to rồi cho nên mới đánh con đó."
Cha cô cũng hiểu rõ nên vỗ vỗ vai lão Hoắc sau đó mẹ cô lại kêu to: "Không có ai ‘ bùng nổ’ đúng không, được rồi tôi thắng."
Mẹ cô ném con ba cuối cùng ra hết sức vui mừng xòe tay: "Đưa tiền, đưa tiền."
Cô dụi dụi mắt, giật nhẹ ống tay áo lão Hoắc: "Anh rõ ràng có. . . . . ."
Lời còn chưa kịp nói ra liền bị lão Hoắc cắt đứt: "Em hoa mắt rồi."
"Bùng nổ" là từ địa phương ở chỗ cô, chính là chỉ người đang cầm bốn cây bài giống nhau.
Lão Hoắc mặt không đổi sắc đưa đưa tới trước mặt mẹ cô mười đồng: "Mẹ, ngài đúng là cao thủ."
Mẹ cô cũng không trả lời nhiệt tình nhìn lão Hoắc sau đó chuyển sang cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399163/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.