Gần đây lại vô cùng thích ngủ, cũng không biết vì sao.
Giấc ngủ trưa này cũng ngủ rất lâu.
Chờ đến khi mở mắt ra thì ánh nắng đã hắt về phía chân trời, dần dần biến mất.
Đánh thức cô chính là tiếng gõ cửa vang lên như sấm và giọng nói như sư tử gầm của mẹ cô:
"Hạ Sơn Chi, trời sáng rồi còn chưa chịu rời giường?"
"Dậy nhanh lên đi nấu cơm, mẹ của con đói rồi."
Trời sáng khi nào rõ ràng chính là đang chuẩn bị tối, bà còn định lừa cô chắc.
Dĩ nhiên đấy là cô chỉ dám ở trong lòng yếu ớt phản bác bà mà thôi, không dám ngang nhiên chọc giận bà.
Lão đại của nhà họ Hạ, người bình thường không ai dám tùy tiện vuốt lông .
"Còn nằm đấy à, ngồi dậy mau!"
"Cũng là con dâu của Hoắc gia rồi, thế nào mà lại không hiểu chuyện như vậy?"
"Tuy nói rằng con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhưng con thử nhìn lại mình xem ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao rồi lại ngủ thẳng đến khi hoàng hôn tắt bóng. Trừ ngủ ra cũng không biết làm chút chuyện có ý nghĩa?"
Mẹ cô vọt tới bên giường vén chăn lên, xỉa vào gáy của cô dạy dỗ không ngừng.
Cô dụi mắt ngáp ngáp: "Mẹ, dùng thành ngữ thật tốt, mặt trời lên cao đối với hoàng hôn tắt bóng, không tệ không tệ."
Mẹ cô nhếch miệng cười vui vẻ: "Tất nhiên, lại nhớ năm đó mẹ của con chính là một thanh niên rất có tri thức đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399159/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.