Khi cô trở lại chỗ ngồi thì Tống Thần liền vội vã chạy sang hỏi thăm: "Người tình cũ muốn nối lại duyên xưa?"
Cô nhìn Tống Thần, nhìn lại gương mặt đang chế nhạo của cô ấy: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Mình sợ anh họ nhà mình sẽ tức giận, hậu quả khó mà lường được."
Mặc dù dùng giọng điệu chế nhạo chế nhạo nhưng lại vô cùng nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Muốn nhìn xuyên qua đôi mắt của cô để thấy cái gì khác hay chăng?
"Quý Quân nói năm đó anh ta có nỗi khổ tâm."
Cô nhấp một ngụm Mocha trong cốc, Mocha vừa lạnh vừa chua thật là khó nuốt.
Tống Thần nheo mắt, rũ mí mắt xuống nhìn cô: "À."
Thấy cô nói như vậy mà phản ứng của cô ấy vẫn chưa dậy sóng thật sự là nằm ngoài dự liệu của cô.
"Cậu và lão Hoắc, có phải là có cái gì gạt mình hay không?"
Tống Thần đột nhiên ngẩng đầu, hình như có một tia hoảng sợ xẹt qua trong mắt làm lòng của cô khẩn trương theo.
Giống như khi còn bé đến sau núi chơi, bị cái gai nhỏ nhẹ nhàng đâm vào không quá đau nhưng cũng không hề thoải mái.
Tống Thần nuốt nuốt nước bọt, một hồi lâu mới nói tiếp: "Anh ta. . . đã nói cái gì?"
"Cậu cảm thấy anh ấy sẽ nói cái gì đây?"
Ngón tay của cô vuốt ve miệng chén, buồn cười nhìn bạn thân Tống như đang đứng trên đống lửa.
"Mình. . . . . ."
Tống Thần nửa ngày không nói được chữ nào, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399141/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.