Qua một lát hơi sức rốt cuộc mới phục hồi một chút, nhưng Hoắc lão nhị vẫn lù lù bất động.
Vì vậy cô lo lắng vặn vẹo uốn éo thân thể mềm mại, không thoải mái cau mày nói một câu rất giống trong tiểu thuyết ngôn tình: "Anh. . . . . . Rangoài."
Có cần phải kèm theo đỏ mặt xin lỗi nữa hay không nhưng khi nói xong mấy chữ đứt quãng kia thấy quá chi là thẹn thùng.
Ôi thật buồn nôn, tha cho cô trước ói sau phun, phải hít sâu mấy cái mới từ thế giới YY trở về hiện thực.
Lão Hoắc vẫn nắm lấy PP của cô, nghe cô nói mấy từ kia, phóng đãng cười to.
Theo tiếng cười của anh, Hoắc lão nhị liền run lên một cái, làm cho cô phảihít một luồng khí lạnh, cả người cũng chấn động theo.
"Làm thế nào bây giờ?" lão Hoắc ở bên tai cô thì thầm, gặm vành tai của cô nói:"Nó không vui."
Nói xong cố ý đâm vào một cái, làm thân dưới của cô đột nhiên co rút lại.
Hình như lại còn có cả tiếng nước nhơm nhớp, đủ mất hồn.
Cô có thể trực tiếp ngất đi được không?
Sau một lúc ngất lịm liền bò dậy, kéo mặt của lão Hoắc sang nói: "Vợ củaanh, chân sắp tàn phế, eo sắp đứt rồi, anh cứ theo đó mà làm thôi."
Nhìn gần vào mắt anh cô bắt được một tia sáng thoáng qua, nhưng khi nói anhlại tầm mắt sang bên cạnh: "Nếu không. . . . . . em thương lượng với nómột chút?"
Nói xong, Hoắc lão nhị lại cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399113/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.