Vừa ra cửa, liền nhìn thấy cha mẹ cô, mẹ già mặt đầy căng thẳng, cô nhìn bà một cái, trong đầu buồn bực đi xuống cầu thang.
Mẹ cô cùng Hoắc Sở Kiệt đang nói với nhau thao thao bất tuyệt, cô bước nhanh hơn, chỉ muốn cách xa giọng nói kia ra.
Đi đến cửa trước, đang muốn mở cửa chính, mẹ già liền theo tới: "Hạ Sơn Chi, con làm gì thế?"
Cô lười phải quay đầu lại, cũng lười nói chuyện, dùng sức mở khóa cửa, đi thẳng ra ngoài.
Mặc dù mặt trời đã treo cao, nhưng gió vẫn lạnh buốt ập vào mặt, phần phật rót vào trong cổ, rét thấu xương.
Cửa sân nhà cô là cửa gỗ cũ kỹ thấp bé, nhưng lại có bờ rào thật cao, cô còn chưa bước chân ra, truyền đến từ phía sau tiếng bước chân dồn dập vừa trầm vừa buồn bực.
Cô đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn sang, Hoắc Sở Kiệt sững sờ, lảo đảo, trông thật tức cười.
Trên người anh chỉ mặc một áo lót lông cừu tro đen thật mỏng, áo khoác cũng không kịp mặc, gió thổi làm tóc xù lên, cô chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ anh chật vật như vậy.
Nhưng cô lại không có tâm trạng đồng tình tầm mắt rơi trên mặt đất nói: "Không được đi theo tôi!"
Quẳng ra những lời này, cô cũng mặc kệ phản ứng của của cha mẹ, bước ra khỏi cửa.
Hơn mười giờ, phố Xuân Phân, người qua lại thưa thớt, một mình cô lẻ loi đơn độc đạp lên nền đá xanh rêu.
Thành phố này, thời tiết hết sức biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399083/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.