Sau khi kể xong cái truyền thuyết kinh khủng ấy, Thuận Bình có chút mệt mỏi. Khi ông đem tin tức tuyết đã ngừng rơi nói cho La Phi và Không Tĩnh biết, trên mặt của ông không có bất kỳ vẻ mặt vui sướng nào.
“Con mệt rồi, con phải về nhà nghỉ ngơi một lát.” Ông không còn hơi sức nào để nói tiếp, sau đó xoay người, một mình đi ra khỏi cửa phòng.
La Phi dõi theo bóng lưng của ông, nói với Không Tĩnh: “Ở trong chùa của thầy, Thuận Bình cũng được coi là một nhân tài.”
“Đúng vậy.” Trong giọng nói của Không Tĩnh mang chút bất đắc dĩ, “Hành động của thầy ấy rất quyết đoán, còn giỏi võ công. Các hòa thượng ở đây cũng phục ông ấy, hiện tại công việc lớn nhỏ trong chùa, thật ra thì đều là thầy ấy xử lý. Vị trí chủ trì của thầy đây, sớm muộn cũng sẽ để cho thầy ấy.”
“Hả? Ông ấy có võ?” La Phi không khỏi chăm chú nhìn về phía Thuận Bình đang rời đi. Quả nhiên, mặc dù liên tục hai buổi tối không nghỉ ngơi tốt, đã hiện ra vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân của Thuận Bình vẫn nhanh nhẹ hơn người bình thường rất nhiều, điều này có thể thấy được ở trên mặt tuyết trắng chỉ có vài dấu chân nhè nhẹ rồi liền biến mất.
Lúc này Không Tĩnh cũng có chút không chịu nổi, liên tục ngáp. Xác thực, đối với người ở tuổi thầy mà nói, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra như vậy đủ làm cho lòng người quá mệt mỏi.
Hơn một ngày, trong ngôi chùa nhỏ lại có tổng cộng bốn người tử vong, trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-hinh-su-la-phi/3819254/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.