“Người cứu viện có tin tức chưa? Trần Kiện còn có hi vọng sống không?” Lăng Vĩnh Sinh nhắc tới cái vấn đề này, vợ của Trần Kiện lập tức thấp thỏm lo âu mà nhìn chằm chằm vào Chu Bình.
“Tình huống cụ thể phải đợi đội nhân viên cứu hộ trở lại mới rõ, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta cũng sẽ không buông tha.” Ngoài miệng Chu Bình nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được: Trong cái điều kiện thời tiết này, trước mắt công việc cứu viện thật sự không thể lạc quan.
“Chồng của tôi vẫn còn ở trên núi sao? Cậu có tin tức gì của anh ấy không?” Trong giọng nói của vợ Hồ Tuấn Khải tràn đầy quan tâm.
“Ờ…” Chu Bình vô ý thức trốn tránh ánh mắt của đối phương, nói quanh co một chút, “Anh ta… sinh bệnh, đang nghỉ ngơi ở trên núi.”
“Ngã bệnh?” Trong mắt người phụ nữ lóe lên một tia lo lắng.
“Ôi, sẽ không có vấn đề gì lớn chứ?” Chu Bình nói lời trấn an trái với lương tâm, “Có khả năng là cảm lạnh thôi.”
Người phụ nữ kia chần chờ chốc lát, rồi nói: “Vậy cậu có thể dẫn tôi lên núi không? Tôi là vợ của anh ấy.”
Chu Bình lắc đầu: “Hiện tại không thể được, bão tuyết đã ngăn đường núi lại. Tôi và mấy đồng chí khác mới vừa từ giữa sườn núi quay về.”
Nghe được cái tin tức xấu này, người phụ nữ thất vọng khép hờ đôi mắt, mấy người Lăng Vĩnh Sinh cũng nổi lên một trận xôn xao nhỏ.
“Mọi người không nên gấp gáp. Sở trưởng của chúng tôi đã lên trên núi trước, anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-hinh-su-la-phi/3819234/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.