“Tới cuối cùng thì bức tranh kia có nội dung gì?” La Phi không cam lòng không thu hoạch được gì, anh vẫn cố gắng hỏi một câu cuối cùng.
Vậy mà Hồ Tuấn Khải không còn cách nào trả lời nữa rồi, anh ta đã hôn mê sâu.
“Sở trưởng La, vậy bây giờ phải làm sao?” Không Tĩnh thấy tình cảnh này, mặt ủ mày chau lẩm bẩm, “Người này nếu chết lại là một…”
“Nơi này thế nào?” Thuận Bình vừa la hét vừa từ ngoài cửa đi vào, cắt đứt câu chuyện của Không Tĩnh. Thấy dáng vẻ của Hồ Tuần Khải, ông ta sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói: “Mọi người như vậy, còn ở lại trên núi làm gì? Nhanh đưa đến bệnh viện.”
Không Tĩnh lắc đầu một cái: “Tuyết lớn như vậy, người khỏe mạnh xuống núi còn khó khăn, mang theo một bệnh nhân như vậy, căn bản là không thể.”
“Thế nhưng cũng không thể để cho người ta chết trong chùa.”
Trong lời nói của Thuận Bình hàm chứa rõ ràng ý đùng đẩy trách nhiệm, La Phi bất mãn nhíu mày một cái, nói: “Sao thầy cũng tới nơi này? Hiện trường bên chỗ Không Vong ai trông coi?”
“Tôi bảo Thuận Hòa trông rồi.” Giọng nói của Thuận Bình cũng không yếu thế, “Nơi này xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng là tôi xử lý mọi chuyện.”
La Phi cảm thấy lời nói của Thuận Bình mang sự khiêu khích, anh trầm mặt, dùng ánh mắt lợi hại nhìn đối phương.
Thuận Bình và La Phi nhìn nhau, lên tiếng để cho hai bên tìm ra một bậc thềm: “Yên tâm đi. Tôi đã phân phó không để cho bất luận kẻ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-hinh-su-la-phi/3819231/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.