Chương trước
Chương sau
"Có thể không?" Tần Tiểu Mặc đứng phía sau người mở khoá, hỏi.

"Không thành vấn đề, cái thứ này, 800 năm trước đã chạm qua..."

"Đừng chém gió, nhanh mở đi". Lão Đại bên tổ kỹ thuật vỗ đầu người kia, kêu hắn làm mau lên.

"Đừng phát ra tiếng, phía dưới còn có người mà, đừng kinh động". Tần Tiểu Mặc sợ có người nghe được động tĩnh thông báo cho Tiêu Quyến, nếu vậy mọi chuyện càng phiền toái.

"Thảm..."

"Sao rồi?" Tần Tiểu Mặc khẩn trương, vội vàng đến gần hỏi.

"Cái khoá này... rất hiện đại, không chỉ có vân tay, còn có mật mã..." tên kỹ thuật viên vẻ mặt đau khổ, không biết nên làm gì bây giờ.

"Vậy phá từng tầng một thì sao, phá vân tay chưa?" lão Đại hỏi.

"Phá rồi, nhưng mật mã thì tôi phá không được, cái này, rất phức tạp..." Hắn có chút buồn bực.

"Để tôi, khóa mật mã là sở trường của tôi." lão Đại nói.

"Không được a lão Đại, anh xem, loại này giống như tủ sắt vậy, nếu anh thử ba lượt mà không được thì nó sẽ tự động cảnh báo". Nghe nói thế, thần kinh mọi người đều căng thẳng lên, nhất là Tần Tiểu Mặc, vốn chuyện đang dễ như trở bàn tay cư nhiên đụng phải phiền phức.

"Cái này, không thể phá sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi lại một lần.

"Tôi thì không được, lão Đại có khả năng có thể."

"Để tôi thử xem, không cần kỹ thuật, dùng kinh nghiệm và cảm giác." lão Đại cười cười, nằm sấp, đưa lỗ tai tới gần ổ khoá, lắc lắc từng chút một.

"Lạch cạch, lạch cạch." Thanh âm này bọn Tần Tiểu Mặc nghe không được, chỉ có lỗ tai linh mẫn của lão Đại mới có thể cảm nhận đến một chút.

"3, 8, 6, 9, 0, 6..." mỗi lần đạt được lão Đại sẽ nhỏ giọng đọc ra miệng, người còn lại rất ăn ý xuất giấy bút ra ghi chép.

"7..." Tựa hồ là số cuối cùng, nhưng cửa lại không mở, ngược lại đèn chớp một cái, nhắc nhở mật mã đưa vào đã sai một lần.

"Lão Đại..." Kỹ thuật viên nhíu mày, coi như mất đi một lần cơ hội.

"Mấy số cuối sai, không sao, thử lại" lão Đại luôn là lão Đại, bình tĩnh hơn đàn em, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Cậu đọc lại dãy số kia một lần coi".

Hắn đọc lại từng con số khi nãy, đến thời điểm mấy số cuối, lão Đại lần thứ hai tới gần khóa cửa, nghe thanh âm thật nhỏ bên trong.

"Tôi biết rồi, là hai số lận, đúng cáo già...."

"17..."

"Lạch cạch!" Vài số cuối xoay chuyển, cửa mở ra, mọi người kiềm chế tâm tình vui sướng, kiên trì không phát ra âm thanh.

Tần Tiểu Mặc ý thức được hiện tại mình nên phát ra mệnh lệnh, vội vàng từ trong khoái cảm tỉnh lại, cầm đèn pin hướng rừng cây quơ quơ, ý cho Tiểu Vương và mấy người bộ đội đặc chủng biết mở khoá xong rồi.

"Tắt đèn." Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng nhắc nhở mấy người tổ kỹ thuật và lão Mã bên cạnh tắt đèn pin trong tay, sợ bị người bên trong phát hiện.

"Lão Mã, mang mấy người bọn họ trở ra. Tôi và bọn Tiểu Vương đi vào, nếu xử xong đám bên trong, tôi sẽ cho người báo anh." Tần Tiểu Mặc nói với lão Mã.

"Uh" lão Mã vội lên tiếng.

"Lúc anh được báo đi xuống dưới thì mau thu chứng cứ đưa cho bên Bác Văn mang về tổng cục. Tôi ở trong này chờ Tiêu Quyến, biết chưa" Tần Tiểu Mặc nói.

"Vì cái gì, chuyện này không được đâu!" Lão Mã phản đối.

"Chuyện bây giờ lửa sém lông mày gấp lắm rồi, anh nghe theo tôi đi, khi đó cứ cầm chứng cớ đi trước, đừng để bị phát hiện".

"Này..."

"Đừng kéo dài nữa, đi mau." Tần Tiểu Mặc nhìn thấy Tiểu Vương đã mau tới đây, vội vàng đẩy lão Mã ra phía ngoài.

"Được rồi". Lão Mã nghiến răng nghiến lợi đồng ý, chờ vụ này xong rồi thì tính sổ với Tiểu Mặc sau, hiện giờ không còn thời gian, một tiếng nữa sẽ hừng đông, 6 giờ tất cả mọi người sẽ gặp nhau.

"Tiểu Vương, chuẩn bị tốt chưa?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

Tiểu Vương ra dấu ok với Tần Tiểu Mặc.

"Anh đi đầu." Tần Tiểu Mặc nói với Tiểu Vương.

"Uh". Tiểu Vương đi tuốt ở đằng trước, Tần Tiểu Mặc đi theo sau nàng, phía sau nữa còn có mấy người bộ đội đặc chủng.

Tiểu Vương nhẹ nhàng đẩy ra cửa mật mã, bên trong là tầng hầm ngầm còn lộ ra chút ánh sáng nhạt, không quá rõ ràng. Phía dưới không có động tĩnh gì.

Tiểu Vương từng bước một đi xuống bậc thang, không phát ra bất luận thanh âm nào.

Xuống thang được một nửa, Tần Tiểu Mặc cảm thấy phía sau đi nhiều người dễ dàng bại lộ liền dùng tay ra hiệu chỉ để cho Tiểu Vương và nàng hai người đi xuống, những người khác lưu ở phía sau.

Hai người đi xuống dưới, càng đi tim đập càng nhanh, ánh sáng cũng càng lúc càng lớn.

Đột nhiên, Tần Tiểu Mặc bắt lấy tay Tiểu Vương, làm cho nàng ngừng lại, Tiểu Mặc tự mình đi trước, cúi nhìn xuống. Cái thứ trắng bóng này không phải bạch phiến thì là gì nữa, ngoài bạch phiến còn đủ loại cổ quái gì đó, đều là hàng mới, có loại ngay cả Tần Tiểu Mặc còn chưa nhìn thấy qua, vài thành phẩm còn dang dở trên bàn, xem ra chưa kịp chế thành. Nhìn xuống dưới nữa, Tần Tiểu Mặc thấy một tên canh gác, hắn ngủ say như chết, không ý thức được có người tiến vào, có vẻ bọn chúng rất tin tưởng vào ổ khoá mật mã kia, cũng khó trách, loại khoá này, trừ nhóm kỹ thuật được điều tới của các nàng, thì không có bao nhiêu người có thể mở được.

Tiểu Vương nhìn thoáng qua Tần Tiểu Mặc, thấy nàng ra hiệu cho mình, liền gật đầu đi xuống. Từ phía sau kéo hắn lên, thừa dịp trước khi hắn tỉnh lại liền đánh gục, bịt miệng hắn lại. Sau đó nghiêng đầu qua cười cười với Tần Tiểu Mặc.

"Xong rồi! Các người nhanh lên xuống dưới đây hỗ trợ." Tần Tiểu Mặc hướng mấy người bộ đội đặc chủng phía sau, hô lên

Nghe được tiếng Tần Tiểu Mặc, tất cả mọi người đợi chỗ cầu thang chạy xuống dưới, ai bắt người thì bắt ai thu thập vật chứng thì thu, rất nhanh làm xong ổn thoả.

"Tiểu Vương, nhanh đi lên kêu bọn họ xuống đây. Mấy thứ này cũng đủ để Tiêu Quyến chết rồi." Tần Tiểu Mặc cười hai tiếng, nói ra.

"Được" Tiểu Vương nhanh nhẹn chạy lên trên, lại qua 5 phút, các đồng nghiệp trong tổ chuyên án cũng theo xuống.

"Tần Tiểu Mặc ngoan ngoãn, lúc này lập công lớn a." Lão Mã cảm khái nói.

"Tất nhiên" Tần Tiểu Mặc cũng không khiêm tốn.

"Hiểu Yến, Bác Văn, nhanh lên, thời gian không còn kịp rồi. Thấy cái gì lấy được thì lấy!" Tần Tiểu Mặc thúc giục nói.

"Sao cô nói giống đang chia của vậy a, không phải là lấy chứng cứ thôi sao". Bác Văn liếc Tiểu Mặc một cái, nhưng tay thì không dừng lại, làm rất hăng say.

Lấy chứng cứ không phải việc khó gì, rất nhanh đã xong.

"Tốt lắm tốt lắm, còn một khắc nữa là 6 giờ rồi, các người nhanh lái xe về đi, đừng gây chú ý." Tần Tiểu Mặc đẩy Bác Văn.

"Cô nghĩ rằng chúng tôi là mấy tên ngốc a, còn gây chú ý." Lão Mã trừng mắt nhìn Tần Tiểu Mặc, lôi kéo Hiểu Yến đi ra ngoài, những người khác cũng đều đi theo, Hiểu Yến lo lắng Tần Tiểu Mặc gặp chuyện không may, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nàng, Tần Tiểu Mặc trao cho Hiểu Yến một ánh mắt yên tâm, rồi bắt đầu làm chuyện của mình.

Toàn bộ tầng hầm ngầm đã muốn bị thành viên tổ chuyên án dọn hết, tang vật nhiều lắm, lần đầu Tần Tiểu Mặc nhìn thấy nhiều tang vật như vậy, Tiêu Quyến mà bị các nàng bắt được, chắc chạy không thoát án tử hình.

"Chậc chậc." Tần Tiểu Mặc có chút cảm khái, trong lòng không hiểu sao có một tia khó chịu, nói thế nào cũng là có huyết thống, nàng thật đúng là không quá nhẫn tâm.

"Đừng khổ sở, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, hắn xứng đáng bị vậy." Tiểu Vương nhìn ra Tần Tiểu Mặc không vui, vội vàng an ủi.

"Uh." Tần Tiểu Mặc miễn cưỡng hướng nàng cười cười, mọi người tiếp tục chờ Tiêu Quyến đến.

Thời gian lạch cạch lạch cạch trôi qua, rất nhanh đã tới 6 giờ.

Tiểu Lưu ở bên ngoài dùng bộ đàm truyền tin tức cho Tần Tiểu Mặc.

"Chị Tần, Tiêu Quyến sắp đến rồi, đám thuộc hạ cũng lục tục từ ký túc xá đi ra." Tiểu Lưu nói.

"Thu được."

"Nhanh lên, đến đây." Tần Tiểu Mặc quay qua nói với bọn Tiểu Vương.

"Uh, chuẩn bị tốt."

"Tiểu Lưu mới nói Tiêu Quyến và bọn bảo tiêu sắp đến, phía này giao cho các người, đừng để một ai thoát." Tần Tiểu Mặc nói.

"Được, chị Tần yên tâm".

"Uh, có anh tôi yên tâm". Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ bả vai Tiểu Vương.

"Chúng tôi nhiều bộ đội đặc chủng như vậy còn không đối phó được một gã trói gà không chặt cùng vài tên bảo tiêu sao" Tiểu Vương cười cười.

"Tiểu Vương, đừng khinh địch... mấy tên bảo tiêu đó không đơn giản đâu, Tiêu Quyến cũng vậy".

"Uh, chúng tôi sẽ cẩn thận". Vừa dứt lời, Tần Tiểu Mặc chợt nghe tiếng la của Tiểu Lưu truyền ra từ bộ đàm.

"Chị Tần, hắn vào rồi".

Tần Tiểu Mặc lập tức đóng bộ đàm, ý bảo Tiểu Vương và bọn người Tưởng Đại giấu mình cho tốt.

Tiêu Quyến không phát phiện có điểm gì bất ổn, giống thường ngày đi xuống dưới, thẳng đến khi hắn nhìn thấy toàn bộ hầm ngầm đều trống không, mới ý thức có nguy hiểm.

"Đi mau!" Tiêu Quyến hô lên với bọn bảo tiêu phía sau.

"Muộn rồi!" Tần Tiểu Mặc chạy đến, cầm súng hướng về phía Tiêu Quyến, hai tên bảo tiêu cũng phản ứng, nhanh rút súng hướng vào Tần Tiểu Mặc.

Bọn người Tiểu Vương từ phía sau lao tới, làm động tác như nhau.

"Thúc thủ chịu trói, tôi sẽ không thương tổn anh." Tần Tiểu Mặc nói.

"A? Em gái?" Tiêu Quyến mỉm cười nhìn Tần Tiểu Mặc.

"Thứ không biết xấu hổ, đừng ép tôi nổ súng, đầu hàng đi, anh chạy không thoát, thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm* " Tiểu Mặc nói một câu. < *thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị>

"Đúng vậy, tôi chạy không thoát, nhưng lấy tôi một mạng đổi em một mạng cũng đáng a, theo tôi cùng chết thì như thế nào." Tiêu Quyến ngửa đầu cười to.

Tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Vương ở bên cạnh nghe được hận không thể một phát bắn chết hắn, nhưng Tần Tiểu Mặc đã sớm dặn qua nàng, làm cảnh sát, nếu trong tình huống tội phạm không có thương tổn bọn họ thì bọn họ không thể nổ súng trước, bắt giữ mới là mục tiêu quan trọng nhất của các nàng.

"A? Vậy phải xem thuật bắn súng của ai chuẩn hơn" Tần Tiểu Mặc kéo dài thời gian, chờ cứu viện.

"Kéo dài thời gian sao" Tiêu Quyến nhìn thấu ý tưởng của Tần Tiểu Mặc. Phất phất tay, hai tên bảo tiêu nhận được mệnh lệnh, bóp cò súng, hai viên đạn đồng thời phóng tới Tần Tiểu Mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.