Thương lượng xong công việc, Diệp Tử im ắng bê đồ đạc laptop vào phòng, đặt trên bàn, rồi thật cẩn thận chui vào chăn, còn chưa đắp lại cho ngay ngắn, Tần Tiểu Mặc đã xoay người qua ôm cô, chân cũng không hề trì hoãn quấn lấy chân cô.
Cô cười cười, nha đầu này ngủ xấu tính, đã thích ôm còn gác chân lên người cô, bất quá cũng tốt, tại mùa đông rét lạnh thế này, cứ như có một lò sưởi kề bên.
Diệp Tử đắp kín chăn cho cả hai, rồi cũng nằm kề sát vào nàng ngủ thẳng giấc đến ngày hôm sau tỉnh dậy thì Tiểu Mặc đã rời đi, nhưng trong ổ chăn nhiệt độ cơ thể nàng vẫn còn lưu lại.
****************
Tổng cục
"Tiểu Mặc, lệnh xuất động có chưa a?"
"Nhanh thôi, ngày mai hoặc mốt." Tần Tiểu Mặc đang bắt tay sửa sang lại văn kiện, quay qua đáp lời Bác Văn.
"Hình như là... cuối tuần xuất động thì phải?"
"Uh, khoảng đó."
"Vậy cô vội làm gì?!" Bác Văn chạy qua, đứng nhìn Tiểu Mặc bận rộn.
"Sửa sang lại chút ít tư liệu, sắp xếp phương án kế hoạch tác chiến."
"Liều mạng vậy làm chi? Cùng lắm buổi tối tăng ca, dù sao mấy hôm nay đều là làm suốt ngày đêm, tôi cũng quen rồi, thiệt nhiều ngày chưa về nhà." Bác Văn là một quang côn*, trong nhà không ai chờ, ở đơn vị có ăn có uống, với hắn mà nói còn tốt hơn ở nhà a. < Người Tàu đọc là* "Guang-gun"*, đọc lối Việt là Quang Côn. Quang là sáng, cũng nghĩa là trống trải, như khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-co-nguoi-yeu/1966720/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.