Chương trước
Chương sau
"Chị Tần ơi! Không biết viết kế hoạch thẩm vấn đâu! Chị giúp tôi viết đi!" Trong phòng phát ra liên tiếp tiếng kêu rên, mấy người trong tổ chuyên án bắt người thì còn có thể chứ viết thẩm vấn, một chữ cũng nghẹn mất nửa ngày.

"Xem lại sách đi, tâm lý thẩm vấn, những yếu điểm khi thẩm vấn... mấy cái đó thế nào trong sách cũng có, xả đại mấy trăm chữ là tốt rồi." Tần Tiểu Mặc đưa ra chủ ý.

"Nào có dễ dàng như vậy a!"

Đang ồn ào thì Trần An Khánh đi đến.

"Không được tìm người viết thế, bằng không thì phải viết lại toàn bộ cho tôi."

"Tổ trưởng! Trực tiếp thẩm tra đi! Viết kế hoạch làm gì a! Không có việc gì nữa thì thẩm vấn thôi!" Bác Văn nói.

"Đúng vậy, trực tiếp thẩm vấn thôi." Tất cả mọi người đồng ý nói.

"Không có kế hoạch thì thẩm tra thế nào, hỏi loạn à. Không lẽ các người nghĩ muốn hỏi gì cũng được câu trả lời, viết kế hoạch là vì không lãng phí thời gian tinh lực." Trần An Khánh nói.

"Ừ, đúng đó..." Tần Tiểu Mặc tỏ vẻ đồng ý, vì thế còn gặp vài ánh mắt xem thường.

"Tiểu Mặc, kế hoạch của cô tôi xem rồi, chỉnh thể cũng không tệ lắm, có chút chi tiết còn cần sửa lại một ít, giống như chỗ này, nhược điểm của hắn, biết là chúng ta tóm được hắn, nhưng là hiện tại chúng ta tạm thời còn chưa có phát hiện chứng cứ rõ ràng, cho nên chỗ này sẽ không thể viết như vậy." Trần An Khánh cầm bản kế hoạch của Tần Tiểu Mặc nói với nàng.

"Ừ, được, để tôi sửa lại."

Kỳ thật tổ chuyên án có cao thủ chuyên môn thẩm vấn, căn bản cũng không cần dùng đến đám người kia và Tần Tiểu Mặc, nhưng Trần An Khánh vẫn có ý muốn bồi dưỡng bọn họ từ các phương diện. Nếu có thể được, sau khi vụ án khép lại về sau còn có thể lưu bọn họ lại làm việc.

Buổi chiều, bắt đầu thẩm vấn. Tiểu Vương là nhân viên chuyên môn thẩm vấn, có kỹ xảo thẩm vấn cao siêu và kinh nghiệm phong phú, đại diện cho tổ chuyên án vào phòng thẩm tra. Đám người Tần Tiểu Mặc thì theo dõi ở phòng quan sát.

"Tên."

"Lão Cửu."

"Danh tính thật".

"Các người không phải biết rồi còn gì."

"Mời phối hợp công tác của tôi."

Thẩm vấn lão Cửu quả thật rất phiền toái, có thể nói lão là cáo già, tuyệt đối không thiếu kinh nghiệm. Căn bản không dễ dàng giống như Trâu Giai, lần trước nàng thẩm vấn không tính là cái gì, khả năng chỉ là mèo mù đánh lên chuột chết mà thôi.

Người thẩm vấn chuyên nghiệp đúng là khác biệt, ngay cả khí thế đều cao hơn người bình thường, một vòng thẩm đã làm sắc mặt lão Cửu muốn trắng bệch, Tần Tiểu Mặc ở đây học hỏi được không ít. Tuy lão Cửu có chút chột dạ, nhưng có thể nhìn ra được tố chất tội phạm trong người còn rất mạnh, vẫn như trước cái gì cũng đều không nói, Tiểu Vương đã uống muốn hết hai bình nước, nhưng vẫn không đả động được gì.

"Thay đổi người đi, kêu lão Mã đến." Trần An Khánh nói với Trương Cường.

"Được." Lão Mã cũng là cao thủ thẩm vấn giống Tiểu Vương, một nửa tội phạm trong tỉnh đều là qua tay hắn thẩm tra, kinh nghiệm tương đương Tiểu Vương, hiện tại vừa lúc lão Cửu bị vây đến mỏi mệt, đưa lão Mã vào gần nghĩa với thành công một nửa, còn thật sự không được thì cùng hắn tra hỏi tiếp lần sau, dù sao bọn họ cũng còn nhân lực và thời gian. Thẩm vấn nhiều lần cũng sẽ ra thôi.

Không ngoài dự đoán của mọi người, lão Mã đi vào còn chưa nói mấy câu, sắc mặt lão Cửu liền có biến đổi lớn.

"Nói đi..."

"Tôi..."

Mấy người Tần Tiểu Mặc trong phòng theo dõi mở to mắt nhìn, chờ lão Cửu nói ra vụ án, lúc này, cửa phòng thẩm vấn chợt mở.

"Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, các người có thể tan tầm."

Là phó thanh tra! Tần Tiểu Mặc đứng lên, mắt thấy chân tướng sắp trồi lên mặt nước, phó thanh tra đang làm cái gì vậy! Trong phòng thẩm vấn, lão Mã cũng hiện ra vẻ khó hiểu. Chính là ngại mặt mũi của phó thanh tra, nên hắn cũng không nói gì, cầm lấy sổ ghi chép ra khỏi phòng. Sau đó, màn hình theo dõi tối đen.

"Tổ trưởng! Đây là có chuyện gì?" Tần Tiểu Mặc quay đầu hỏi Trần An Khánh.

"Không biết." Trần An Khánh nhíu mày, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

"Này!"

"Đi vào hỏi một chút phó thanh tra đi..." Tần Tiểu Mặc đứng lên hướng phòng thẩm vấn đi đến.

"Tiểu Mặc! Không được, hắn là phó thanh tra..." Trần An Khánh cau mày giữ chặt Tần Tiểu Mặc.

"Phó thanh tra thì làm sao?!"

"Cô chưa nghĩ kĩ đã tính loạn rồi, hơn nữa... Hắn làm như vậy... Có nguyên nhân của hắn đi." Trần An Khánh nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không suy nghĩ được làm vậy là vì lý do gì.

"Mặc kệ! Chúng ta mất nhiều công sức như vậy!" Tần Tiểu Mặc chạy đến phòng thẩm vấn. Chờ nàng đến nơi, cửa vừa mở, phó thanh tra đi ra.

"Phó thanh tra! Vừa rồi..." Tần Tiểu Mặc nổi giận đùng đùng, còn chưa nói hết ra đã bị lời nói bình tĩnh của phó thanh tra đánh gãy.

"A, không có gì, vừa rồi tôi vào xem, thuận tiện làm hắn khai hết ra, đây là ghi chép." Phó thanh tra đưa ghi chép cho Trần An Khánh, sau đó ưỡn bụng đi mất.

Mọi người nhìn nhau, ai cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Trước hết nhìn coi ghi chép gì đi." Trần An Khánh hít một hơi, mặc kệ là chuyện gì, bọn họ đều không có tư cách quản, chỉ để ý làm tốt chuyện của mình, những thứ khác liền đều giả không biết.

"Ừ". Tất cả mọi người gật gật đầu.

"Hắn nói... Bọn họ là một đội." Trần An Khánh nói.

"Ừ, hợp lý" Tiểu Yến gật gật đầu, tỏ vẻ lời này có độ chân thật cao.

"Tổng cộng... 15 người." Trần An Khánh nói.

"Không có khả năng!" Tần Tiểu Mặc lắc đầu, tỏ vẻ không thể nào.

"Hắn thừa nhận mấy vụ án trước đều là bọn hắn làm, đem thuốc phiện đặt ở trong cơ thể tử anh."

Tất cả mọi người nhíu mày, lời này nửa thật nửa giả, độ công nhận không cao. Nhưng Trần An Khánh cảm thấy lời khai là sự thật.

"Tôi cảm thấy là thật. Nhìn đi... Ngày mốt, tại bến tàu bọn họ có một cuộc chạm trán, người mua bên đối phương là một phú hào, mang theo 3 người, bên bọn họ thì phái đi 7 người." Trần An Khánh nhìn lời khai, nói.

"Chúng ta đi sao?" Tần Tiểu Mặc tổng cảm thấy người này có điều gì đó, không biết có nên tin tưởng hay không

"Đi! Thật vất vả mới có chút manh mối." Trần An Khánh quyết định nói.

"Chính là... Không sợ có mai phục sao?" Tần Tiểu Mặc nhíu nhíu mày, hỏi. Tin tưởng lão Cửu là phiêu lưu rất lớn, huống hồ vừa rồi phó thánh tra vào đó cùng hắn nói cái gì mọi người cũng đều không biết. Sự tình luôn luôn sẽ xảy ra bất trắc.

"Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên xuất trận, điểm ấy trạng huống vẫn có thể ứng phó, yên tâm." Tần Tiểu Mặc nghĩ cái gì Trần An Khánh tự nhiên cũng hiểu được, lần này cần phải cẩn thận vạn phần, hắn tính toán phái đi ba trăm cảnh lực mai phục tại nơi đó, cho dù có bị mai phục, nhân số của đối phương cũng không thể vượt qua bọn họ. Lại nói cảnh viên đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, phần tử tội phạm cho dù có giảo hoạt cũng không có khả năng thoát khỏi vòng vây của bọn họ.

"Chút nữa các người trở về, ở nhà chuẩn bị đi, ngày mai lại đến thảo luận kế hoạch nhiệm vụ, ngày mốt thì bắt đầu hành động, một người mang theo 10 cá nhân."

"Được".

"Kỹ trinh ở lại, các người trở về đi."

Tần Tiểu Mặc cau mày trở lại ký túc xá, tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói được, hít một hơi, nàng lăn một vòng trên giường, mặc kệ vậy.

"Alo, chị Diệp, ôm một chút... em rất nhớ chị..." Tần Tiểu Mặc gọi cho Diệp Tử, mới nửa ngày chưa cùng chị Diệp nói chuyện, tâm nàng đã ngứa ngáy khó chịu.

"Ôm, hôm nay buổi sáng có thuận lợi không?" Thanh âm Diệp Tử thực ôn nhu. Tần Tiểu Mặc vừa nghe đến giọng nói của Diệp Tử, trong lòng liền tràn ngập năng lượng, giống như một ngày không thuận lợi cũng tiêu biến.

"Ngày hôm qua bắt được lão Cửu, hôm nay thẩm tra, đến thời điểm mấu chốt thì phó thanh tra đi vào, tắt camera, mọi người ở phòng theo dõi cũng không biết hắn và lão Cửu nói cái gì, lúc ra tới thì hắn ném bản ghi chép cho tụi em rồi rời đi. Em cảm thấy rất kì lạ." Tần Tiểu Mặc nói hoài nghi của mình cho Diệp Tử nghe.

"Rất là không bình thường, sau đó mọi người còn tra hỏi thêm lão Cửu không?" Diệp Tử hỏi.

"Không có ôi chao, em vốn là muốn đi tra hỏi lần nữa, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy hắn cười cười với em, sau đó tổ trưởng chạy tới đóng cửa lại, không cho em thẩm vấn một mình." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ nói.

"Ừ, đơn vị của em hẳn là rất kỷ luật."

"Đương nhiên rồi, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân ~~ cũng là thiên chức của cảnh sát tụi em thôi." Tần Tiểu Mặc ngữ khí bắt đầu cười khẽ.

Diệp Tử tại đầu kia điện thoại cũng nhịn không được bật cười.

"Chị cười cái gì?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Không, chỉ là không quá tin tưởng em sẽ tuân theo kỷ luật." Diệp Tử mang theo ý cười nói.

"Ách... Cái này, ha ha ha ha..." Tần Tiểu Mặc ngốc nghếch nở nụ cười. Diệp Tử nói đúng, làm cho nàng đuối lý, toàn bộ cục công an có lẽ chỉ có mình là người không nói kỷ luật nhất.

"Em nha, lúc nào cũng xúc động nóng nảy."

"Xúc động là ma quỷ, làm liền hối hận." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ tỏ vẻ đồng ý.

"Biết là tốt rồi, về sau bớt làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ, làm chị có không ít lo lắng." Diệp Tử nói.

"Thực xin lỗi, em biết em làm cho chị lo lắng, hôn một cái để bồi thường vậy." Tần Tiểu Mặc nói.

"Hmm."

"Muahzz." Tần Tiểu Mặc cách điện thoại tặng cho Diệp Tử một cái hôn lớn.

"Haizz.. em nhớ... muốn ôm hôn chị, bây giờ chỉ có thể ôm chăn, đúng là kiểu sinh hoạt cấm dục mà..." Tần Tiểu Mặc ôm chăn lăn lộn trên giường, ảo tưởng cái chăn chính là chị Diệp thơm mềm ấm áp của mình.

"Xử lý xong việc hiện tại thì sẽ đến tìm em, 6 tháng cuối năm ổn định hơn, công việc của chị cũng ít đi một chút." Diệp Tử làm sao không nhớ tiểu nha đầu đang ôm ý nghĩ xấu xa kia chứ.

"Uhm, chỉ là chờ đến sáu tháng cuối năm thôi mà, em có thể chịu đựng" Tần Tiểu Mặc bĩu môi nói.

"Người ta yêu trong nước còn đỡ, tụi mình yêu xa hai nước khác nhau, quá cực khổ... chờ em về hưu thì trở về Anh mình cùng hưởng thụ cuộc sống êm ả, bình dị thôi." Tần Tiểu Mặc nghĩ tới loại sinh hoạt này đã cảm thấy hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị Diệp, muốn hôn thì hôn. Mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn ngắm khuôn mặt chị Diệp thật xinh đẹp...

"Ừ, sống bình yên." Khoé miệng Diệp Tử mỉm cười, không biết có phải là do nghĩ đến cảnh tượng giống như Tiểu Mặc đang nghĩ hay không.

Tần Tiểu Mặc đương nhiên cũng sẽ không biết, sau khi cúp điện thoại, Diệp Tử đã kêu Alma mua một mảnh đất ở ngoại ô nước Anh, trước tiên trồng nho và một số loại cây trái khác mà Tần Tiểu Mặc thích ăn.

Tần Tiểu Mặc chỉ lơ đãng một câu, một cái khát khao, Diệp Tử đều muốn tận lực giúp nàng hoàn thành. Bởi vì nguyện vọng của nàng chính là nguyện vọng của Diệp Tử, nàng vui vẻ Diệp Tử cũng sẽ cảm thấy vui vẻ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.