"No rồi." Tần Tiểu Mặc buông cà mên, rút khăn tay lau miệng, còn thuận tiện vỗ bụng chứng tỏ ăn no.
"Bữa sáng chưa ăn?"
"Chưa ăn, buổi sáng họp, sau đó sao chép văn kiện, khá bận..." Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử ngồi xuống.
"Không phải có khoa hồ sơ sao?"
"Là văn kiện cơ mật của bên đây, cục trưởng muốn bọn em làm, khả năng sợ bại lộ ra cái gì."
"Ừ"
"Cục cảnh sát thật lớn, đến bây giờ em còn không nhận thức hết mọi người. Hơn hai trăm người..." Tần Tiểu Mặc có chút phiền muộn.
"Nhiều người vậy sao?" Trong tưởng tượng của Diệp Tử, cục cảnh sát cùng lắm mấy chục người thôi.
"Tất nhiên, đội của em đã mấy chục người rồi. Còn ba đội khác nữa, ngoài ra còn có khoa điều tra, khoa hồ sơ, quản lý nhân khẩu ra vào...rất nhiều." Chính Tần Tiểu Mặc cũng không rõ ràng lắm, lắc lắc đầu không nói tiếp nữa.
"Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn." (chắc là câu chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ: ý chỉ là dù là vậy gì lớn hay nhỏ thì nó đều có đủ các tác dụng cần thiết của riêng nó. Tự ta lãm nhảm a, ai muốn biết rõ search gg đi nha hihi)
"Cái gì Ma Tước, phân cục của bên em là rất lớn rồi. Bất quá không có lớn như của tỉnh..." Tần Tiểu Mặc nói.
Tuy rằng lời này thật là vô nghĩa, thị cục đương nhiên nhỏ hơn tỉnh cục, nhưng có đôi khi hai người ở cạnh nhau nói những chuyện vô nghĩa cũng có thể thực hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-co-nguoi-yeu/1966620/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.